Mẹ chồng của Quách Phượng Quân họ Đào, mọi người đều gọi bà là thím Đào hoặc là dì Đào. Bà là đầu bếp chính trong tiệm cơm quốc doanh, phía dưới còn có mấy người đồ đệ. Công việc của bà tương đối nhẹ nhàng, cũng có khá nhiều thời gian rảnh.
Hàng xóm láng giềng mà có chuyện gì bà là người nắm được thông tin nhanh nhất.
Chuyện xảy ra với La Quyên đêm hôm ấy bị lan truyền khắp nơi, không thể thiếu công lao của dì Đào.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, mặc dù tính tình dì Đào hay hóng hớt, thích buôn dưa lê, nhân phẩm có chút khuyết điểm nhỏ nhưng bản tính bà không xấu. Lúc nguyên chủ đói không có cơm ăn, bà còn trốn tiệm cơm làm cho cô ấy ít đồ ăn.
“Thím Đào, con vẫn chưa ăn cơm ạ!” Quan Tễ Bạch nở một nụ cười ngọt ngào, cô giơ cái bát nhựa lên: “Nhà con không có gạo, mẹ con vẫn chưa tan làm, thím cho con vay một ít gạo, ngày mai con mua trả thím có được không ạ?”
“Mau vào nhà đi.”
Thím Đào nhiệt tình kéo Quan Tễ Bạch vào nhà mình, quan sát cô từ trên xuống dưới: “Chị Quách của cháu cũng chưa về, nó nói là buổi biểu diễn trung thu với quốc khánh rất quan trọng, nên phải tăng ca, tập luyện thêm! Đừng chờ mẹ cháu nữa, ở lại ăn cơm với thím đi!”
Quan Tễ Bạch vui mừng nhảy dựng lên, cô nắm lấy tay thím Đào, thân thiết lắc lắc cánh tay bà: “Được không ạ? Con nghe nói thím là đầu bếp trong tiệm cơm quốc doanh, chắc chắn đồ thím nấu đều mỹ vị nhân gian.”
Tính tình bà hay lôi thôi, mấy người trẻ tuổi trong con ngõ này đều không thích bà. Bây giờ Quan Tễ Bạch thân thiết khen ngợi bà, khiến bà chống đỡ không được.
Cô gái nhỏ tuổi trẻ xinh đẹp, vừa ngọt ngào lại lễ phép làm gì có ai mà không thích?
“Đương nhiên là được rồi. Ta nấu rất nhiều món ngon, con trai và con dâu đều tăng ca, chẳng đứa nào về nhà ăn cơm cả.” Thím Đào nói xong liền kéo tay Quan Tễ Bạch đi vào.
Trong phòng quả nhiên đang ở ăn cơm, trước bàn ăn là một người đàn ông trung niên khoảng chừng 50 tuổi, mặt mày nghiêm khắc. Ông mặc chiếc áo Tôn Trung Sơn là phẳng phiu, tinh thần sáng láng, vừa nhìn là biết thuộc phần tử trí thức.
Ông và thím Đào đi cạnh nhau, nhìn không giống một cặp vợ chồng chút nào.
Nhưng Quan Tễ Bạch biết, tình cảm của hai người họ rất tốt.
“Đây là chú Trác, mọi người đều là hàng xóm, cần giúp đỡ gì con cứ nói, đừng ngại. Sau này không có gì ăn thì cứ sang nhà thím.” Thím Đào nhiệt tình giới thiệu.
Hai vợ chồng là đều là công nhân viên chức, chồng bà là giáo sự đại học, bọn họ có hai người con.
Con gái đã lấy chồng, con trai và con dâu thì công việc bận rộn, thường xuyên không có ở nhà. Bọn họ ước gì có người cùng ăn cơm với mình, đương nhiên, người này phải khiến cho người ta thích, giống tiểu Bạch vậy.
Nếu đổi lại là Lương Văn Tĩnh chắc chắn không thể được.
Từ trước đến nay thím Đào vẫn luôn nhìn La Quyên và Lương Văn Tĩnh không vừa mắt.
“Khụ khụ!” Giáo sư Trác gật đầu với Quan Tễ Bạch, tính cách ông nghiêm túc, rất kiệm lời.
Quan Tễ Bạch đi rửa tay rồi mới ngồi xuống, cô cầm lấy đôi đũa ăn thử một miếng, vừa ăn đã khen đến tận trời. Cô liên tục tâng bốc thím Đào, làm người nghiêm túc như giáo sư Trác nghe cũng pha đỏ mặt, ngượng ngùng như trở về thuở 18.
Độ hào cảm về người hàng xóm mới trở về từ nông thôn này tăng thêm vài phần.
Không giống như mấy lời đồn đại, cô bé ngược lại rất có tố chất, biết ăn nói, ngay cả vợ ông mà cũng khen ngợi không ngừng.
Thật không thể khinh thường!
Ăn cơm xong, Quách Phượng Quân vẫn chưa trở về, có nghĩa Quan Vãn Vãn cũng vậy. Hai người làm việc cùng nhau, công tác cùng một đơn vị, hẳn là buổi tối cũng sẽ tăng ca cùng nhau nhỉ?
Vì thế Quan Tễ Bạch cũng không vội đi về, cô bị thím Đào nhiệt tình kéo ra sô pha ngoài phòng khách ngồi xem TV nói chuyện phiếm.
Còn giáo sư Trác thì sang thư phòng đọc sách.
“Tiểu bạch, La Quyên cứ thế đưa nhà cho con à?” Thím Đào thần bí hỏi.