“Sao thế?”
Quan Tễ Bạch vuốt tóc, cực kỳ bình tĩnh nói: “À! Vừa rồi bị người ta đẩy ngã, chân thủng một lỗ.”
Tống Cảnh Lương vừa nghe thế thì thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Không phải chỉ bị trật chân thôi à? Thế nào mà lại còn bị thương nữa thế? Sao cô không nói sớm?”
Quan Tễ Bạch giả vờ không nghe thấy.
Bác sĩ vội vàng kiểm tra cho Quan Tễ Bạch, quan sát trái phải, cổ chân vẫn tốt, không bị ứ máu cũng không đau đớn hay khó cử động.
Phía trên mắt cá chân một chút, có một miệng vết thương nhỏ cỡ hạt gạo, còn chẳng hề chảy máu. Chẳng qua là làn da Quan Tễ Bạch trắng nõn, cho nên mới nhìn phá lệ chói mắt mà thôi.
“May là tới sớm.” Bác sĩ nhìn một lúc lâu, cuối cùng thương tiếc nói.
Tống Cảnh Lương vốn quay lưng về phía Quan Tễ Bạch, giả vờ ngắm phong cảnh bên ngoài, nghe thấy lời bác sĩ nói hắn sốt ruột, nắm lấy ngực áo bác sĩ: “ Có nghiêm trọng lắm không? Bác có thể chữa trị được không?”
Bác sĩ bị hắn kéo thì chết khϊếp: “Tiểu tổ tông của ta ơi, buông tay ra ngay.”
Quan Tễ Bạch ở một bên bật cười thành tiếng.
“Vậy bác nói may là tới sớm là có ý gì?”
Bác sĩ trợn trắng mắt: “Ta nói may mắn tới sớm, nếu muộn hơn một chút thì miệng vết thương đã tự lành rồi. Đi đi nhanh, đừng gây thêm phiền phức cho ta. Thật là, bọn trẻ bây giờ yêu đương cũng thật lắm chuyện. Muốn làm ra vẻ thì đi ra chỗ khác mà ra vẻ.”
Nói xong liền đẩy hai người họ đuổi ra ngoài.
Tống Cảnh Lương đứng ở cửa lạnh lùng nhìn Quan Tễ Bạch, giờ phút này đến tên ngu cũng biết mình là bị trêu đùa, lợi dụng.
Trong đại viện người có bản lĩnh rất nhiều, nhưng cô là người đầu tiên to gan như vậy, dám trêu đùa hắn.
“Cảm ơn cậu nhé! Rất vui vì được biết cậu. Tôi tên là Quan Tễ Bạch, hôm nay may mà có cậu giúp đỡ, nếu không hai đánh một không chột thì cũng què rồi.”
Quan Tễ Bạch nở một nụ cười tươi rói dưới cái nhìn lạnh buốt, đầy soi mói của Tống Cảnh Lương. Thái độ còn nhiệt tình thân thiết hơn cả khi nhìn thấy anh trai mình, còn vừa nói vừa sợ hãi vỗ vỗ ngực.
“Cậu đúng là một người tốt. À đúng rồi, cậu tên là Tống Cảnh Lương à? Năm nay cậu bao nhiêu tuổi? Mười chín, hay là hai mươi?”
Tống Cảnh Lương mím môi không lên tiếng.
“Chắc là mười chín nhỉ? Lớn hơn em hai tuổi, em gọi anh là anh nhé, được không?” Quan Tễ Bạch ngẩng đầu, nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy mong đợi: “Em biết anh sẽ không ghét em đâu, cho nên chắc chắn anh sẽ đồng ý cho em gọi anh là anh trai.”
Tống Cảnh Lương thật sự nhịn không được nữa, giọng khàn khàn nói: “Bọn họ định đánh cô à?”
“Đúng vậy!” Quan Tễ Bạch hơi sợ: “Em sợ đánh không lại, chỉ có thể tìm người giúp đỡ. May mắn là anh đến, nếu không em lại phải tìm người khác.”
Tống Cảnh Lương kiêu ngạo gật đầu, cực kỳ đồng ý với cách nói của cô.
May là mình tới.
Từ từ…… Vừa rồi hắn còn đang tức giận vì bị lợi dụng đấy! Sao bây giờ hắn chẳng những không tức giận, mà ngược lại còn vui mừng vì mình bị lợi dụng thế?
Mặt Tống Cảnh Lương đen sì.
“Thôi em không nói chuyện với anh nữa, mẹ em về rồi, em đi đây. Tạm biệt.” Từ xa, Quan Tễ Bạch thấy Quan Vãn Vãn nôn nóng đi tới đi lui ở ngoài cổng, cô vẫy vẫy tay với Tống Cảnh Lương, rồi chạy như bay về phía mẹ mình.
Hai mẹ con cùng nhau trở về nhà.
Trên đường đi Quan Vãn Vãn kể lại kết quả kỷ luật cho cô. Đây là đoàn văn nghệ quốc gia, không phải công xã ở nông thôn, chửi đổng đánh nhau là hành vi vi phạm nội quy nghiêm trọng. Dù chuyện lớn hay nhỏ thì người vi phạm nội quy phải chịu trách nhiệm.
Vừa rồi trong văn phòng của chủ nhiệm Hách, mọi người bị mắng đến máu chó phun đầy đầu, toàn bộ bị bắt viết tường trình.
Trong đó, bốn người Quan Vãn Vãn, Ngô Xuân Ni, Triệu Thu Hà, Trương Tĩnh Hương ngoại trừ viết bản tường trình, còn phải đọc thư kiểm điểm trước toàn thể mọi người trong ngày khai mạc đại hội đoàn ca múa và bị trừ lương với tiền thưởng tháng này.
Ba người Ngô Xuân Ni ba đau lòng muốn chảy máu.
Tâm trạng của Quan Vãn Vãn cũng không tốt, người xuất thân tiểu thư khuê như bà phải đọc kiểm điểm trước mặt mọi người, thế này còn khổ hơn cả đánh nhau bị thua.