Quan Tễ Bạch ngơ ngẩn nhìn hắn, trong lúc nhất thời cô có chút do dự. Vừa rồi cô nhìn thấy có người lướt qua, vốn chỉ xuất phát từ tâm lý muốn lợi dụng, không ngờ người này lại là Tống Cảnh Lương.
Từ ký ức của nguyên chủ, cô không đành lòng lợi dụng hắn.
Quan Tễ Bạch không khỏi hồi tượng lại những hình ảnh đan xen khi gặp Tống Cảnh Lương lần đầu tiên trong hồi ức của nguyên chủ.Cùng một cảnh tượng, cùng một sự việc tương tự như ngày hôm nay. Chẳng qua trong ký ức nguyên chủ thật xui xẻo, thật bất lực.
Mà cô thì trái lại thật trà xanh, cũng thật phúc hắc.
Quan Tễ Bạch biết, lúc nguyên chủ gặp Tống Cảnh Lương, cô ấy sẽ lập tức lùi bước, tự ti co đầu rút cổ âm u trốn trong một góc. Vô số lần nhớ lại, thật ra trong lòng cô ấy cũng rất hối hận.
Lúc này, cô muốn thay đổi vận mệnh.
Sau một thoáng do dự, Quan Tễ Bạch tự nhiên hào phóng nói: “A, hình như tôi bị trật chân rồi, cậu có thế đưa tôi tới phòng y tế không?”
“Cô…… Cô không đi được à? Tôi cõng cô?” Trên mặt Tống Cảnh Lương hơi kiên nhẫn, nhưng không biết tại sao vành tai lại nhuộm một tầng đỏ ửng.
Quan Tễ Bạch cố gắng đứng dậy, thử cử động cái cổ chân xinh đẹp như dương chi bạch ngọc, buồn rầu nói: “Vẫn được, có thể chắp vá. Nếu cậu không muốn đưa tôi đi cũng không sao đâu, tôi đi một mình cũng được.”
“Hả?” Anh chàng đẹp trai ấp a ấp úng không dám nhìn Quan Tễ Bạch, nhưng lại ngồi xổm xuống, tức giận thúc giục: “Nhanh lên, tôi còn có việc, đừng lãng phí thời gian.”
Mưu kế nhỏ của Quan Tễ Bạch đã đạt được, thuận thế ghé vào đôi vai gầy nhưng mạnh mẽ của chàng trai. Cô nhìn Lương Văn Tĩnh và Đinh Nguyệt cười ngọt ngào nói: “Hai chị gái à, các người vẫn chưa xin lỗi tôi đâu?”
Lương Văn Tĩnh cắn răng, oán hận mắng: “Không biết xấu hổ.”
Vừa dứt lời, Tống Cảnh Lương đột nhiên xoay người lai, con ngươi sắc bén hung tợn nhìn chằm chằm Lương Văn Tĩnh, dọa cô ta phát run.
“Chị Lương nói gì thế?”
Ở trước mặt tiểu bá vương, Lương Văn Tĩnh đành phải nghẹn khuất xin lỗi: “Xin lỗi, vừa rồi là lỗi tại tôi, tôi nói sai rồi”
Đôi môi đỏ của Quan Tễ Bạch khẽ nhếch lên, hài hước nhìn về phía Đinh Nguyệt: “Vậy người chị gái lạ hoắc này thì sao nhỉ?”
Đinh nguyệt nghiến răng: “Xin lỗi.”
“Nhưng vừa rồi chị đánh em.”
“Cô…… Tôi chưa hề chạm vào người cô.” Tròng mắt Đinh Nguyệt đỏ bừng, từ trước tới giờ cô chưa từng gặp người nào đê tiện không biết xấu hổ như này: “Rốt cuộc là cô muốn thế nào? Đừng có quá đáng.”
“Không qúa đáng, không hề quá đáng tí nào.” Quan Tễ Bạch tìm một tư thế thoải mái trên vai Tống Cảnh Lương, đặt cằm lên hõm vai hắn. Cô nở một nụ cười vừa ngọt ngào lại tà ác, nào còn dáng vẻ ngây thơ đơn thuần như lúc trước.
Cô giống như một thiên sứ hắc ám dụ dỗ con người sa vào tội lỗi.
Chàng thiếu niên anh tuấn vẫn luôn làm mặt lạnh, chẳng nói chẳng rằng, nhưng thân thể hắn ngày càng căng thẳng, vành tai đỏ ửng lan đến tận chiếc cổ thon dài.
“Xin lỗi, tôi sai rồi, hu hu……” Đinh nguyệt khuất nhục xin lỗi, khóc rối tinh rối mù bỏ chạy.
Lương Văn Tĩnh oán hận trừng mắt lườm cô một cái, xoay người đuổi theo.
Tống Cảnh Lương đưa Quan Tễ Bạch đến phòng y tế, vừa vào cửa đã sốt ruột gọi bác sĩ. Bây giờ đang là giờ tan tầm, phòng y tế chỉ có một người trực ban đang bận rộn tiêm, bôi thuốc cho La Quyên. Nghe thấy giọng tiểu bá vương, sốt ruột hoảng hốt chạy ra.
“Làm sao vậy? Lại xảy ra chuyện gì thế?” Dưới tình thế cấp bách cặp mắt kính trượt xuống sống mũi: “Tiểu tổ tông, cháu lại đánh nhau với người ta à?”
Nháy mắt mặt Tống Cảnh Lương đỏ bừng, vừa tức vừa thẹn, không vui nói: “Không phải cháu, là cô ấy.”
Nói xong, hắn chỉ vào Quan Tễ Bạch được đặt ngồi trên băng ghế.