“Mày nói láo. Đồ hồ ly tinh, đi chết đi.” La Quyên thấy bản thân sắp không xong, bà ta không thể giữ nổi bình tĩnh nữa. Rõ ràng đã sắp sửa xoay người được rồi, vậy mà chỉ tại con đĩ nhỏ Quan Tễ Bạch này, tất cả là tại nó. Chắc chắn chuyện đêm qua cũng do nó làm.La Quyên biết mình tiêu rồi.Lúc trước bà ta bắt tay với người khác tính kế Quan Vãn Vãn, đuổi bà đi, chiếm được vô số đồ tốt bà để lại. Mấy năm nay, cuộc sống của bà ta quá xuôi chèo mát mái, căn tứ hợp viện sắp tới tay vậy mà lại để vụt mất ngay trong phút chót.
Bà ta đã lên kế hoạch hoàn hảo, sau khi tan làm sẽ tìm Hà Toàn, bảo ông phối hợp với mình, đổ hết chuyện ngày hôm qua lên đầu Quan Vãn Vãn.
Đến lúc đó, bà ta không những có thể thoát thân ,mà còn có thể làm cho Quan Vãn Vãn không ngóc đầu lên nổi, cũng có thể thuận lý thành chương lấy được giấy tờ nhà.
Việc này cũng có lợi với Hà Toàn.
Không công được ngủ với một đại mỹ nhân, dù lão ta có nằm mơ cũng phải ngoác miệng ra cười.
Cho nên vừa tan tầm là bà ta xuống tay thực hiện bước đầu tiên ngay lập tức, phần còn lại của kế hoạch thì chắc chỉ trong ngày mai là có thể hoàn thành.
Nhưng bây giờ đã mất hết rồi. Kế hoạch của bà ta mới chỉ thành công một nửa, đều là tại con tiểu tiện nhân này giở trò quỷ. Bà ta có chết cũng sẽ không bỏ qua cho con tiểu tiện nhân Quan Tễ Bạch này.
“Con đĩ nhỏ, mày có tin tao xé miệng của mày ra không? Tao cho mày nói hươu nói vượn, tao cho mày bịa đặt lung tung này.” La Quyên hùng hổ xông lên, bởi vì ghen ghét, phẫn nộ nên dáng vẻ dữ tợn bây giờ và dáng vẻ ủy khuất, nhu nhược, đáng thương của bà ta vừa rồi có sự tương phản quá lớn, trong lúc nhất thời người có mặt ở đầu trợn mắt há mồm.
Ngay cả Lương Văn Tĩnh cũng không kịp phản ứng lại.
“Tiểu Bạch.” Quan Vãn Vãn la lên một tiếng, dũng cảm quên mình xông lên bảo vệ con gái.
Ở nông thôn một thời gian dài, Quan Vãn Vãn đã tích lũy được kinh nghiệm đánh nhau tương đối phong phú. Bà lập tức che trước mặt Quan Tễ Bạch, lấy 120.000 phần sức lực chiến đấu với phụ nữ ở nông thôn ra, nắm đầu La Quyên, quăng bà ta xuống đất.
Bà ung dung ném La Quyên ngã trên đất, khiến bà ta không bò dậy nổi. Ngay sau đó Quan Vãn Vãn đè gối lên người La Quyên, tay năm tay mười tát bùm bụp lên mặt bà ta.
La Quyên bị đánh liên tục mười mấy cái bạt tai, đánh đến mắt La Quyên đầy sao xẹt, gương mặt bà ta nhanh chóng sưng phồng như khinh khí cầu.
Một loạt hành động dũng mãnh, lưu loát, dứt khoát …… Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều chấn động.
Dáng vẻ của mọi người như thể mắt chó đui mù.
Ai có thể ngờ được đại mỹ nhân yếu đuối lại có thể chiến đấu hung mãnh như vậy!
Có người còn không ngừng dụi mắt.
La Quyên bị đánh vừa đau vừa sợ, ngực bà ta bị đầu gối Quan Vãn Vãn đè không thở nổi, bà ta sợ mình sẽ bị đánh chết, liên tục kêu cha gọi mẹ xin tha.
“Tôi sai rồi, đừng đánh, đừng đánh nữa. Cầu xin cô đừng đánh nữa.Tôi sai rồi, cứu mạng! Mau cứu mạng!”
Bây giờ mọi người mới phản ứng lại, ba chân bốn cẳng chạy lên tách hai người ra, rồi vội vàng đưa La Quyên đến phòng y tế để bác sĩ cho bà ta thuốc gì đó uống. Mặt bà ta bị đánh thành đầu heo, hồng hồng tím tím nhìn rất dọa người.
Nhiều người bình thường rất kính trọng La Quyên, giở chỉ hận không thể cách xa bà ta một chút.
Đến lúc Lương Văn Tĩnh phản ứng lại thì đã muộn. Cô ta muốn giúp La Quyên xả giận, nhưng căn bản không cơ hội, bị người lôi kéo đưa La Quyên đến phòng y tế.
Sau khi Quan Vãn Vãn buông tay thì ngẩn người đứng im tại chỗ, không thể tin được nhìn tay mình. Bà đánh nhau lợi hại như vậy sao? Tại sao lúc ở nông thôn bà không phát hiện ra nhỉ?
“Mẹ, mẹ thật là lợi hại.” Quan Tễ Bạch đi đến trước mặt Quan Vãn Vãn, giơ ngón tay cái. Trong đôi mắt to tròn tràn ngập sùng bái. Quan Vãn Vãn không khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực, lập tức ném lo lắng trong lòng ra sau đầu.