“Tiểu Bạch, mẹ xin lỗi, đều là lỗi của mẹ.” Quan Vãn Vãn dịu dàng nói lời xin lỗi, đôi mắt đỏ hoe cố kìm lại nước mắt.
Trải qua những năm tháng thăng trầm, cuộc sống đã tôi luyện cho bà tính cách mạnh mẽ nhưng không mất đi sự dịu dàng. Dù có khó khăn đến đâu bà cũng sẽ không dễ dàng rơi nước mắt.
Quan Tễ Bạch trợn tròn mắt, sao tự dưng lại xin lỗi cô?
“Mẹ bảo đảm với con là mình chú ý cư xử đúng mực, mẹ mẹ……” Quan Vãn Vãn khó xử cắn môi, bà vốn xinh đẹp như hoa nên bà khi cắn môi khó xử, khiến cô là con gái mà cũng cảm thấy đau lòng.
“Về sau nếu không cần thiết phải nói chuyện với nam đồng chí mẹ nhất định sẽ không nói chuyện với bọn họ……”
“Từ từ đã.” Quan Tễ Bạch thật sự nghe không nổi nữa, rốt cuộc là chuyện gì đây?
Nguyên chủ cảm thấy thanh danh của mình bị mẹ liên luỵ, cho nên mới quản rộng như đường băng ở sân bay thế này à?
“Con không có ý này, con không ghét bỏ chuyện thanh danh mẹ không tốt.” Quan Tễ Bạch phụng phịu, giả vờ ngượng ngùng nói.
Quan Vãn Vãn vui vẻ, kích động thiếu chút nữa bật khóc: “Thật…… Thật không?”
Trời xanh có mắt! Bà chịu khổ nhiều năm như vậy, thậm chí còn không dám nói chuyện với đàn ông vì sợ sẽ rước lấy lời ong tiếng ve, cuối cùng bây giờ bà cũng nhận được sự thông cảm của con gái.
“Tiểu Bạch thật tốt, mẹ thật sự rất vui.”
Quan Vãn Vãn không đợi con gái xác nhận đã vui mừng không kiểm chế nổi đi loanh quanh trong phòng, thỉnh thoảng che miệng cười tủm tỉm hoặc là đếm ngón tay tính xem mình có bao nhiêu tiền, có đủ để ngày mai ra ngoài tiệm chúc mừng một chút không.
Quan Tễ Bạch nhìn mà dở khóc dở cười, đồng thời trong lòng cũng có chút ê ẩm. Nhìn Quan Vãn Vãn vui vẻ, cô cũng nở nụ cười.
“Tiểu Bạch, con cười rất xinh, con nên cười nhiều hơn.” Quan vãn Vãn không biết dừng lại từ khi nào, ngơ ngẩn nhìn con gái.
Gương mặt tươi của Quan Tễ Bạch cứng đờ, một giây sau mới thẹn thùng cúi đầu, lộ ra cần cổ tinh tế đỏ ửng.
Làm sao bây giờ? Duy thì thiết lập nhân vật khó quá đi mất!
Không được, cô không thể phá hủy thiết lập nhân vật được. Muốn làm một trà xanh siêu cấp phải giữ vững hình tượng hiền lành ngoan ngoãn, hiểu chuyện lại nhát gan mới được.
Trời đã khuya, hai mẹ con thu dọn một chút, rồi chen chúc trên một chiếc giường đi vào giấc ngủ.
Ở gian phòng cách vách, La Quyên vẫn đang khóc lóc kể lể, tiếng kêu gào đầy ủy khuất bất lực khiến người ta ruột gan đứt từng khúc. Bà ta úp úp mở mở biến bản thân trở thành người thuần khiến nhất thế giời này, lời trong lời ngoài cố ý đùn đẩy toàn bộ trách nhiệm, dẫn dụ rằng người xấu vẫn chưa thực hiện được ý đồ.
Thực tế bọn họ vẫn chưa phát sinh chuyện gì hết.
Tóm lại, bà ta vẫn là một người phụ nữ hiền lương thục đức, chuyện xảy ra đêm nay tất cả đều do có người cố ý hãm hại, cho dù là ai thì cũng có suy nghĩ riêng của chính mình.
Mấy người chị em thân thiết của La Quyên nhìn dấu vết chói mắt lộ ra dưới cổ áo bà ta, hiểu ý cười cười, ai cũng không vạch trần.
Đợi đến khi tiễn mọi người về hết, sắc mặt La Quyên lập tức lạnh xuống, điên cuồng đập phá một trận mới bình tĩnh lại.
Sao lại thế này?
Cái tên Hà Toàn khốn khϊếp này, bà ta bị tên điên kai hại chết rồi.
Cũng may là Hà Toàn không bị bắt lại, bằng không dù bà ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Không được, bà ta phải cắt đứt quan hệ với Hà Toàn, về sau sẽ tuyệt đối không gặp lại ông ta nữa.
La Quyên lết cơ thể mỏi mệt đi lấy nước lạnh lau người. Bà ta cảm thấy trái tim mình vẫn như bị tắc nghẽn không thở nổi.
Chuyện hôm nay mà bị báo lên đơn vị, bà ta sẽ chết mất, về sau làm sao bà ta có thể ra ngoài gặp người?
Không được, không thể chột dạ, càng không thể sợ gặp người.
Càng như thế thì bà ta lại càng phải ra ngoài gặp gỡ mọi người nhiều hơn.
Lúc đi ngang qua phòng hai mẹ con Quan Vãn Vãn, lửa giận và sự ghen ghét trong lòng La Quyên suýt chút nữa thì bùng nổ. Chắc chắn là hai mẹ con bọn bọ cố tình gọi người đến bắt trộm, để hại bà ta.
Không ngờ sau mười mấy năm xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, Quan Vãn Vãn đã học được cách chơi trò tâm cơ.
Quả nhiên bà ta đã quá bất cẩn.