Chương 1: Lại nằm mơ

“Cô Quan Tễ Bạch, các chỉ số của cô đều rất phù hợp. Cô chắc chắn muốn hiến tim mình cho Yến tiên sinh chứ?” Bác sĩ chủ nhiệm mặc áo blouse dùng ánh mắt như nhìn kẻ điên nhìn chằ chằm cô gái xinh đẹp trước mặt.

Nghĩ đến thân phận hiển hách của cô, bác sĩ nhíu chặt mày.

“Tôi chắc chắn.” Ánh mắt Quan Tễ Bạch cực kỳ kiên định, bị người ta nhìn chằm chằm như nhìn kẻ điên nhưng cô không hề dao động.

Thật ra cô cũng cảm thấy mình điên rồi.

Rõ ràng đêm qua cô còn đang tổ chức tiệc sinh nhật, cuối cùng tiệc sinh nhật lại biến thành thảm đỏ, thu hút vô số truyền thông trong và ngoài nước. 36 người bạn trai tin đồn cùng đến, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, đồng thời cũng chứng thực danh hiệu đỉnh cấp tra nữ, siêu cấp trà xanh của cô.

Cuồng hoan qua đi, vừa tỉnh dậy cô lập tức chạy đến bệnh viện hiến tặng tim.

Không phải bị điên thì thật sự không thể làm ra loại chuyện như thế này.

Nhưng cứ nghĩ đến việc người đàn ông kia thiếu một trái tim, mà trái tim của mình lại hoàn toàn phù hợp, cô không thể không làm như vậy.

Cô chẳng phải người chí công vô tư, thậm chí cô còn không được xem là người tốt. Lâu lắm rồi cô không gặp người đàn ông đó, vậy mà vừa nghe nói hắn xảy ra chuyện, cô lập tức không cách nào cự tuyệt.

Cô không cảm thấy khổ sở khi hiến tặng tim, thậm chí còn chẳng cảm thấy có gì phải hối tiếc.

Cô đã sống một cuộc sống tuyệt vời hơn bất cứ ai. Cô có vô số người theo đuổi, giành được đủ loại danh hiệu vẻ vang. Cô vung tiền như rác, được rất nhiều người yêu thương, nhưng cô……Vẫn không có được thứ mà mình muốn.

Mười năm, ngay từ lần đầu cô nhìn thấy người đàn ông kia vào năm mười sáu tuổi, trái tim của cô đã không thuộc về bản thân nữa rồi. Chỉ với một cái liếc mắt, cô đã mê đắm người đàn ông tuấn tú vô song kia. Dù đã 40 nhưng trông người đó vẫn như trong độ tuổi đôi mươi.Có lẽ cô đã bị định trước là không có tư cách để yêu hắn rồi.

Bởi vì người đó lớn hơn cô hai mươi tuổi.

Hắn từng nói đùa rằng: “Chúng ta không sống cùng một thời đại.”

Nếu cô cũng được sinh ra vào thập niên 60-70 thì tốt rồi.

May mà, Quan Tễ Bạch cũng không phải là người cố chấp, dù không chiếm được thứ mình muốn thì cô vẫn còn cả một khu rừng bạt ngàn và biển rộng vô tận.

Đeo kính râm lên, làm một đỉnh cấp tra nữ, hô mưa gọi gió, không yêu bất cứ ai.

Nhưng khi biết hắn đã xảy ra chuyện, cần phải thay tim, mà đúng lúc cô lại có trái tim phù hợp. Cô chẳng cần suy nghĩ lập tức quyết định hiến tim.

Có lẽ trái tim này vốn đã thuộc về anh.

Quan Tễ Bạch đang muốn nói chuyện thì bỗng nhiên cảm giác cả người mình rung lên. Lúc mở mắt ra một lần nữa, cô phát hiện mình đang ở trên một chiếc xe lửa sơn màu xanh lá cây, cũ kỹ huyên náo, đệm trên ghế ngồi không còn nhìn ra màu sắc ban đầu nữa. Chiếc xe lửa phát ra tiếng kêu leng keng.

Nhân viên tàu vừa đẩy xe vừa lớn tiếng thét to: “Thuốc lá hạt dưa giăm bông, bia đồ uống nước khoáng, đồng chí phía trước làm phiền thu chân lại một chút.”

Cô liếc mắt nhìn một vòng, ghế cứng trên toa tàu đã kín hết chỗ, trong không khí tràn ngập mùi chua chua khó tả.

Quan Tễ Bạch dùng khăn quàng cổ che kín mặt lại, chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn. Cô ngáp một cái, ném những hình ảnh trong giấc mơ ra sau đầu.

“Lại nằm mơ.”

Cô nhỏ giọng lầu bầu: “Không biết sau khi chết lễ truy điệu của mình trông thế nào nhỉ? Biển rộng và rừng rậm đừng đánh nhau nha. Thật là, mơ gì gì không mơ lại mơ thấy lễ truy điệu của bản thân!”

Lại nói tiếp, cũng không biết có phải ông trời thấy cô hiếm khi mới là việc tốt một lần, mà cảm thấy nên cho cô một chút hồi báo hay không?

Khi mở mắt ra một lần nữa, cô phát hiện mình đã trở về năm 1985 xuyên vào một người một cô gái 18 tuổi cùng tên cùng họ với mình.

Cô gái nhỏ rất đáng thương, cô hết sức ngạc nhiên khi phát hiện mình thừa hưởng toàn bộ ký ức của nguyên chủ từ lúc sinh ra cho đến lúc mất.

Có điều ký ức này khiến cô thật phiền lòng. Số phận của nguyên chủ cực kỳ lận đận, bản thân là con ngoài giá thú, ngay cả cha mình là ai cũng không biết.

Hai mẹ con nguyên chủ bị đuổi khỏi nhà, từ nhỏ cô bé đã thường xuyên bị người mắng chửi là đồ con hoang. Hai mẹ con họ không thể tiếp tục sống trong thành phố đành phải xuống nông thôn.