Khi Đồng Chân Chân tỉnh lại ở bệnh viện, lại tự trách chính mình không nên cùng Đồng Tuyết Lục tranh cãi, lại hốn hận sức khỏe bản thân quá vô dụng khiến cha mẹ Đồng lo lắng.
Sau đó lại không màng cha mẹ Đồng khuyên bảo mà kiên trì muốn xuất viện, bởi cô ta cảm thấy nằm viện quá tốn tiền bạc.
Vốn dĩ cha mẹ Đồng hai người cảm thấy có lỗi với con gái thân sinh, thấy cô ta hiểu chuyện như vậy, trong lòng không khỏi có chút trách cứ Đồng Tuyết Lục quá không hiểu chuyện.
(*) Thân sinh: ruột thịt.
Kết quả khi bọn họ trở về, lại được tin Đồng Tuyết Lục đi rồi!
Đồng Chân Chân vẻ mặt không tin: "Đại tẩu, Đồng Tuyết Lục thật sự đi rồi?"
Này không giống tính cách Đồng Tuyết Lục, chuyên ái mộ hư vinh!
Khẳng định lấy lui làm tiến, muốn Đồng gia phải áy náy vì cô ta!
Thật gian trá! Quá giảo hoạt!
Trần Nguyệt Linh liếc cô ta: "Tôi lừa cô làm gì? Người ta đi mấy tiếng trước rồi!"
"Con bé sao lại đi không nói tiếng nào thế?"
Mẹ Đồng vừa rồi còn cảm thấy Đồng Tuyết Lục không hiểu chuyện, lúc này nghe bảo người đi rồi, ngược lại trong lòng khó chịu lên.
Đồng Tuyết Lục tuy không phải con gái ruột, nhưng phủng trong lòng bàn tay mười mấy năm, sao nói dứt bỏ liền có thể lập tức dứt bỏ được?
Đồng Chân Chân thấy vẻ mặt này của mẹ Đồng, trong lòng không thoải mái.
Bên ngoài mặt lại bày ra bộ dạng áy náy: "Đều là con sai, con không nên cùng cậu ấy tranh luận, con nên để Đồng Tuyết Lục mắng mình, như vậy bản thân mới không té xỉu, cậu ấy cũng không một lời liền rời nhà trốn đi. Mẹ, mẹ đừng khổ sở, con tìm cậu ấy về cho mọi người!"
Lời này thật khiến tim người chua sót.
Mặt ngoài thì nhận mình sai, nhưng từng câu từng chữ đều ám chỉ Đồng Tuyết Lục ngang ngược không nói lý!
Trần Nguyệt Linh nghe vậy, trong lòng cảm thấy cô em chồng Đồng Chân Chân này không đơn giản.
Cô duổi tay ngăn cô ta lại: "Chân Chân, em gái sở dĩ nhường ngôi thoái vị, trả lại cho cô vị trí này, cô tìm em ấy, chẳng phải cô phụ một mảnh hảo tâm, đến túc tìm được hai người lại nháo lên thì làm sao giờ?"
"..."
Đồng Chân Chân thiếu chút ngã sấp xuống.
Cái gì gọi là nhường ngôi thoái vị, thiên kim chân chính của Đồng gia vốn dĩ của cô ta, Đồng Tuyết Lục mới là tu hú chiếm tổ kìa!
Lại nói, tôi không nháo, chị không nháo, anh trai không nháo.
Ai nháo?
Đồng, Tuyết, Lục!
Nhưng lời này cô ta không thể nói ra, giận tím người à!
Trần Nguyệt Linh không lý giải cô ta, nói xong liền quay sang cha mẹ Đồng: "Cha, mẹ, em gái nói không muốn để hai người khó xử, không muốn trong nhà mỗi ngày đều ầm ĩ không thôi, em ấy đành là người ra đi, em ấy bảo bọn con về sau phải cẩn thận chăm sóc cha mẹ ..."
Mẹ Đồng nghe xong hốc mắt đỏ ửng: "Con bé kia sao tự nhiên hiểu chuyện như vậy, thật làm người chua xót mà ..."
"..."
Đồng Chân Chân mặt đần thối ra.
Hiểu chuyện cái rắm!
Tùy tiện nói hai câu đã thành hiểu chuyện, chơi nhau hả?
Còn có đại tẩu là thế nào, đột nhiên chuyển sang phe Đồng Tuyết Lục?
Một đám rùa rụt đầu!
***
Đồng Tuyết Lục không biết mình đào hố Đồng Chân Chân nhanh như vậy đã có tác dụng.
Cô đem đồ đạc mang vào trong bếp, tiện tay cầm một ít kẹo sữa cùng hai quả trứng gà sang nhà bác Thái cách vách.
Cậu nhóc đang trong viện xem đàn kiến chuyển nhà, nhìn thấy cô liền lộc cộc chạy tới: "Chị gái xinh đẹp!"
Đồng Tuyết Lục đưa hắn hai viên kẹo: "Nhóc tên gì?"
Cậu nhóc nắm chặt kẹo sữa trong tay, cong cong đôi mắt: "Em tên Trư Đản!"
Trư Đản?
Đồng Tuyết Lục thiếu chút sặc nước miếng nghẹn chết mình: "Vậy anh trai em tên Cẩu Đản à?"
Trư Đản há hốc miệng, giống như khϊếp sợ vì sao cô biết được, gật đầu thật nhanh: "Anh cả em tên Cẩu Đản, anh hai tên Dương Đản, em là Trư Đản!"
(*) Đản: trứng (nghĩa đen: quả trứng, nghĩa bóng : trứng bên dưới, tinh hoàn)
--- Cẩu Đản: trứng d*i chó (thường là từ chửi tục)
--- Dương Đản: trứng *** dê
--- Trư Đản: trứng *** heo
Được rồi, cả nhà này đều từ trứng chui ra.
Bác gái Thái cướp viên kẹo trong tay Trư Đản: "Kẹo sữa quý giá quá, cháu cầm về đi, đừng để bọn con nít làm hỏng!"
Đồng Tuyết Lục vội vàng ngăn cản bà: "Bác Thái, chỉ là đồ ăn vặt thôi, bác cứ để Trư Đản ăn đi, bác thường ngày chiếu cố Miên Miên nhà cháu, cháu cảm ơn bác còn không kịp nữa là."
Ha, nhà tôi ba đời vuốt mông ngựa, chưa từng thất thủ lần nào.
Bác gái Thái cười tít mắt: "Nói gì mà cảm ơn với không cảm ơn, đều là người một khu, hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau."
Không quên bổn phận, có lương tâm, biết tri ân báo đáp, thật là đứa trẻ ngoan!
Bác gái Thái đối với Đồng Tuyết Lục càng xem càng thích, nhiệt tình kéo tay cô mời vào nhà nói chuyện phiếm.
Đây cũng là ý muốn của Đồng Tuyết Lục.
Cô lại đây, ngoại trừ muốn cảm ơn bác gái Thái hỗ trợ chiếu cố Đồng Miên Miên, càng quan trọng hơn là hỏi thăm sự tình trước đó của hai người Đồng gia.
Cô để Đồng Miên Miên cùng Trư Đản chơi ở cửa, sau đó đi theo bác gái Thái vào nhà.
Dựa theo lời bác Thái, Đồng Đại Quân là công nhân bốc xếp, vị trí hiện tại do Đồng Gia Minh tạm thời thay thế.
Sở dĩ nói tạm thời, vì Đồng Gia Minh năm nay mới mười một tuổi, chưa đủ độ tuổi đi làm.
Chính là, dù nhà xưởng có lòng chiếu cố Đồng gia, cũng không dám để cậu chuyển thành công nhân chính thức.
Mẹ Đồng lưu lại vị trí dệt công, Đồng Gia Minh tạm thời cho Chu Phương mượn tạm.
Chu Phương là vợ công nhân bốc xếp Từ Bách Căn, đối phương trước là người dân quê, không có công tác.
Đến nỗi nhà xưởng cấp tiền an ủi, lãnh đạo không yên tâm đưa khoản tiền lớn giao cho mấy đứa nhỏ, nói phải chờ mấy người Đồng gia dưới quê Bắc Hòa lên đây mới gửi lại.
Nghe bác Thái nói, ấn đường Đồng Tuyết Lục bất động thanh sắc mà đen lại.
Nếu cô đoán không sai, Đồng Gia Minh giữ chân đám người Bắc Hòa, lại bỏ học bắt đầu làm việc, phỏng chừng muốn trước khi đám người Bắc Hòa lên đây đem hai công vị này bán đi, sau đó đem tiền giữ lại cho mình.
(*) Công vị: vị trí công việc
Quả là quỷ tài giới thương nghiệp tương lai, tuổi còn nhỏ vậy nhưng tâm tư thật lớn.
Chỉ tiếc tuổi cậu còn quá nhỏ, cho dù tính kế cũng không lọt được vào mắt người khác.
Nhà xưởng không đem tiền an ủi giao cho cậu, hiển nhiên sẽ không để cậu tự ý bán công vị này đi. Trong nguyên tác, đây là lý do vì sao thời thơ ấu của các lão đại lại bi thảm như vậy.
Cho nên trước khi đám Bắc Hòa kia lên Kinh Thị, cô phải tính trước vài phương án:
1. Đem hộ khẩu chuyển qua bên này.
2. Đem tiền an ủi bắt tới tay.
3. Bán trao tay hoặc cùng người khác trao đổi cương vị công tác.
Còn có, đám Bắc Hòa kia lên đây, khẳng định sẽ không hiền lành gì cho cam, cô phải tính thêm biện pháp như thế nào để họ không đòi hỏi này nọ,
Bất quá thời gian trôi thật mau.
Đồng Tuyết Lục nhìn sắc trời, đứng lên: "Bác Thái, thời gian không còn sớm, cháu không chậm trễ bác làm việc nữa."
Bác gái Thái nhìn ngoài trời, ai da một tiếng: "Buôn chuyện liền quên hết thời gian, về sau Tuyết Lục có việc cứa đến đây tìm bác, trứng gà cháu lấy về đi thôi!"
Sinh hoạt ai cũng không dễ dàng, đặc biệt mấy đứa nhỏ không có cha mẹ, bà nào không biết xấu hổ lấy trứng gà của tụi nó.
"Bác Thái đừng khách khí với cháu, hai quả trứng gà mà thôi, bác cứ nhận đi."
Trước khi xuyên, Đồng Tuyết Lục sợ hãi loại phong tục đẩy tới đưa đi này, vừa nói xong, cô liền chạy biến.
Bên ngoài không trung dường như bị ai đó không cẩn thận làm đổ cốc nước chanh, đem chân trời nhiễm hồng một mảng, ánh nắng ấm áp chiếu khắp sân vườn.
Đại viên bay lên khói bếp lượn lờ, vài người chưa từng gặp qua Đồng Tuyết Lục tò mò nhìn cô.
Đồng Tuyết Lục cùng mấy người gật đầu chào hỏi, sau đó về phòng bếp, lấy ra đồ ăn làm bữa tối.
Căn bệ bếp mỗi hộ gia đình đều xây ở trước cửa nhà minh, chi gian lẫn nhau không có bất cứ cái gì gọi là riêng tư đáng nói.
Càng làm cho nhân sinh gian nan, Đồng gia chính là dùng bếp lò củi lửa để nấu nướng.
Bếp lò củi lửa cô biết sử dụng, chỉ là thứ này làm hại đôi mắt, thao tác thực hiện cũng khó khăn.
Đồng Tuyết Lục một bên bận rộn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, một bên suy nghĩ làm thế nào mới kiếm được tiền thay đổi hoàn cảnh sinh sống.
Vo gạo đổ vào nồi đi nấu, trứng gà đánh vào chén sứ, cải thìa rửa sạch, một một bó sắt thành bốn khúc, tỏi băm nhuyễn để một bên.
Cô hôm nay tính làm cơm chiên trứng, cùng đĩa cải thìa xào tỏi.
Chờ gạo trong nồi chín tỏa hương, cô đem cải thìa thả vào nồi nấu, được vài phút vớt lên trần qua nước lạnh một lần, sau đó để sang một bên.
Trong nhà dùng mỡ heo, khi chảo bốc nhiệt, cô tra nước tương cùng muối, lại đổ tỏi vào phi lên, một cổ hương thơm mê người lan đến từng ngõ ngách đại viện.
"Tuyết Lục, cháu đang xào cái gì thơm thế?"
Nhà bác gái Thái gần nhất, bị mùi hương câu mất hồn, dạ dày ùng ục kháng nghị lên.
Đồng Tuyết Lục một bên rưới nước sốt lên cải thìa, một bên đáp: "Bác Thái, cháu đang làm cải thìa xào tỏi."
Thời buổi này, hầu hết mọi người đều dùng nước nấu rau, cùng lắm là cho một hai giọt dầu vào cho có hương vị, ai như Đồng Tuyết Lục dùng dầu mạnh tay vậy đâu.
Người đại viện thấy được, sôi nổi líu lưỡi.
Xào đĩa rau vừa dùng dầu, vừa dùng tỏi nhuyễn, cũng quá phá của đi?
Đồng Miên Miên chạy tới, nhìn đĩa cải thìa nuốt nước miếng, thật giống chú mèo con tham ăn, đáng yêu cực kỳ.
Đồng Tuyết Lục thấy thế không nhịn được cười: "Miên Miên đói rồi à?"
Cô bé lắc lắc đầu, nuốt nước miếng: "Miên Miên không đói, chờ các về cùng ăn."
Đồng Tuyết Lục: "Thật là bé ngoan, em vào phòng chơi, chỗ này nhiều khói dầu, chờ các về, chúng ta cùng ăn cơm."
Đồng Miên Miên nhấp nhấp miệng gật đầu, xoay người bước từng bước nhỏ về phòng.
Chờ bé vừa đi, Đồng Tuyết Lục đem cơm nấu chín xới tơi ra bát, đánh trứng gà tan ra, lại cho thêm chút muối.
Chảo nóng lên cho mỡ heo vào, cho cơm vào đào qua vào cái, sau đó quấy trứng gà đổ lên trên, đảo kỹ cho cơm chuyển màu vàng ươm.
Không đến hai phút, cỗ hương vị thơm nhức nách tỏa ra, cơm chiên trứng - thơm ngon hôi hổi - mời bạn ăn nha, hoàn thành.
Mùi hương được gió đưa bay xa, nhà bác Thái gần nhất chịu tội đầu tiên, bụng bà kháng nghị đến cào tâm cào phổi.
Bà chịu không nổi chạy sang, tức khắc chấn kinh rồi: "Ai da, Tuyết Lục, cháu làm cơm chiên trứng như nào vậy, nhìn vừa ngon mắt, vừa thơm như thế?"
"Cũng không có bí kíp gì cả, nấu ăn chỉ cần dám dùng nhiều gia vị như dầu hay hành tỏi là được."
"Cháu nói đúng, chỉ là dầu mỡ quá quý giá, tình huống trong nhà phải tốt mới dám dùng"
Bác gái Thái một bên gật đầu, một bên có lòng dặn dò cô.
Đồng Tuyết Lục cười đồng tình.
Bác gái Thái lại hiếu kỳ hỏi: "Lại nói, lúc nãy bác còn lo lắng cháu không biết nấu cơm, cháu ở bên kia cũng sẽ nấu sao?"
Đồng Tuyết Lục trợn mắt nói dối: "Vâng, cháu ở nhà cha mẹ nuôi cũng sẽ hỗ trợ nấu cơm."
Kỳ thực nguyên chủ ở Đồng gia, mười ngón tay không dính nước mùa xuân, người nấu cơm chân chính là cô.
(*) Không dính nước mùa xuân (không dính dương xuân thủy): không phải làm việc nhà nặng nhọc.
Cô trời sinh vốn không phải trà xanh, từ nhỏ không được cha thương mẹ quý, về sau mẹ qua đời chưa đến một năm, cha lại tái giá, từ đây cô ở nhà không có sự tồn tại.
Vì lấy lòng người nhà, cô học cho mình một tay trù nghệ, kết quả thiếu chút nữa trở thành bảo mẫu nấu cơm trong nhà.
Mẹ kế cùng kế muội đem tự tôn của cô dẫm đạp dưới chân, kế muội tâm lý càng quỷ dị, luôn muốn đoạt hết đồ vật của cô, từ quần áo, khuê mật, cuối cùng cướp cả vị hôn phu.
(*) Kế muội: em gái do mẹ kế sinh.
Vĩ nhân từng nói, "không ở trong im lặng bùng nổ, thì ở trong im lặng diệt vong", về sau cô liền ở trong im lặng "Lục" hóa.
(*) Nguyên văn 不再沉默中爆发,就在沉默中继续沉默 (Bất tại trầm mặc trung bạo phát, tựu tại trầm mặc trung diệt vong): Không ở trong im lặng bùng nổ, thì ở trong im lặng diệt vong. Đây là câu nói xuất phát trong bài "Kỉ niệm Lưu Hòa Trân Quân" của Lỗ Tấn tiên sinh, đây không chỉ là lời hô tỉnh của ông đối với bản thân mà còn đối với nhân dân Trung Hoa, không nên tiếp tục im lặng nữa.
Trước khi xuyên đến, người trong nhà đều bị bô thu thập đến dễ bảo.
Một tay trù nghệ tuy ngay từ đầu chỉ vì lấy lòng người khác, sau lại trở thành vũ khí trên con đường "Lục" hóa đánh đâu thắng đó của cô, tục xưng "thần khí bất bại".
Hiện giờ xuyên đến thập niên 70, cô tiếp tục đem skill "trù nghệ" này phát dương quang đại.
Bị bác gái Thái ồn ào như vậy, hơn nữa hương khí quá mê người, mọi người sôi nổi tò mò chạy tới xem.
Chỉ thấy nồi cơm chiên trứng như bọc hoàng kim, từng viên kim cương, từng viên hồng ngọc, thơm ngào ngạt ứa ra nước miếng.
Hương sắc đều đầy đủ, chỉ liếc mắt đã gợi ham muốn thèm ăn của mọi người.
Hương khí nồng đậm xông vào mũi, mọi người ở đây nhịn không được nuốt nước miếng, trong bụng đồng thời phát ra tiếng "rột rột" kêu to.
Một bà lão định theo bản năng muốn dùng chiếc sạn trong tay đi múc trộm cơm chiên trứng, Đồng Tuyết Lục tay mắt lanh lẹ đem cái vung đậy lên: "Cơm chiên lạnh rồi, không thể ăn."
Quỷ hẹp hòi!
Bà lão bẹp bẹp miệng, cầm bát xoay người đi.
Thường ngày mọi người đều thiếu ăn thiếu mặc, nhưng cũng không tùy tiện đi nhà người khác ăn trực, bởi vậy tuy đồ ăn thật câu nhân, phần lớn vẫn không từ bỏ mặt mũi muốn nếm thử một miếng.
Đồng Tuyết Lục nhân cơ hội đem cơm chiên trứng cùng cải thìa xào tỏi bê vào nhà, đang tính đi rửa mặt, ngẩng đầu lên nhìn thấy hai thiếu niên ở cửa.
Cậu nhóc trên dưới mười một tuổi, sống lưng đứng thẳng tắp, mặt có chút gầy ốm, lông mi dày rũ xuống, che khuất đôi mắt sâu thẳm.
Cậu bé nhỏ hơn tầm bảy, tám tuổi, cắt đầu đinh, tóc như con nhím dựng thẳng lên, đôi mắt tròn xoe nhìn cô hiếu kỳ.
Hai thiếu niên nhỏ lớn lên có bộ dáng không quá giống nhau, nhưng có một chút tương đồng, chính là, ánh mắt hai người nhìn Đồng Tuyết Lục không mấy thân thiện.
Nếu đoán không sai, hai người này hẳn là em trai tiện nghi của cô, Đồng Gia Minh cùng Đồng Gia Tín.
Lập tức xuất hiện hai lão đại tương lai.
Ờ mây zing, gút chóp!
.
[HẾT CHƯƠNG 4]