Cô không ngờ rằng chỉ một tiệm ăn nho nhỏ như vậy lại không thua gì cung đấu.
--- Thật là thú vị.
Không thể không giới thiệu qua, trong một tiệm ăn nhà nước, địa vị cao nhất là quản lý, chủ yếu phụ trách công việc mua đồ, tương đương với No.1 tiệm ăn nhà nước.
Xếp ở vị trí thứ hai là đầu bếp tay cầm muôi, tương đương với No.2 trong tiệm ăn nhà nước.
Hiện giờ rõ ràng là No.1 và No.2 không hợp nhau, "đạo bất đồng bất tương vi mưu", muốn PK với nhau.
(*) Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được. Nghĩa này giống câu: chim sẻ sao biết được chí chim hồng.
Ít nhiều gì Lưu Đông Xương cũng có phần kiêng dè đầu bếp Mạnh, sau khi trừng mắt một hồi lâu, anh ta quay đầu lại lướt qua mặt của Đồng Tuyết Lục và Đàm Tiểu Yến, cuối cùng đen mặt chọn 1 người đi mua đồ.
Đồng Tuyết Lục quá đẹp, tình ngay lý gian, dẫn cô ra ngoài mua đồ thì không tiện lắm.
Cộng thêm việc mới xảy ra vừa nãy, lúc này anh ta tuyệt đối không muốn nhìn cô.
Về phần Đàm Tiểu Yến thì càng không cần phải nói, anh ta hận không thể lập tức điều cô ta đi, tránh khỏi đến lúc đó sẽ liên lụy mình.
Lưu Đông Xương vừa đi, đầu bếp Mạnh cũng đi theo: "Tiểu Quách, đi vào trong với thầy, thầy dạy cho em thái thịt."
"Vâng, thưa thầy."
Cô nghe Tô Tú Anh từng nói Quách Vệ Bình tới đây 2 năm, đến nay vẫn là cộng tác viên.
Mà trong 2 năm này, cái gọi là học nghề của cậu ta cũng chỉ học được thái thịt mà thôi.
Đó là việc trong tiệm ăn mua thịt về thì cần thái hoặc là chặt, đều do Quách Vệ Bình làm.
Hôm nay đầu bếp Mạnh bắt đầu dạy cậu ta thái thịt, Quách Vệ Bình vô cùng vui vẻ, lon ton đi theo sau lưng đầu bếp Mạnh vào phòng bếp.
Đồng Tuyết Lục nhìn mà rất cảm khái, nếu bảo cô học nghề như thế thì cô đã chuồn đi từ lâu rồi.
===
Sau khi đầu bếp Mạnh và Quách Vệ Bình đi vào phòng bếp, trong sảnh lớn chỉ còn lại Đồng Tuyết Lục và Đàm Tiểu Yến.
Đàm Tiểu Yến trừng cô: "Cô còn thất thần làm gì? Cô còn không mau quét dọn sảnh lớn đi?"
Đồng Tuyết Lục lạnh lùng liếc cô ta một cái: "Mỗi người một nửa, tôi quét dọn bên kia, bên này do cô dọn."
Đàm Tiểu Yến trợn mắt đến mức mắt sắp rơi xuống: "Cô mới tới, đây đều là việc cô phải làm, tôi chỉ phụ trách lấy tiền và phiếu!"
Đồng Tuyết Lục nhếch môi cười: "Cô nói vậy lại nhắc nhở tôi, sau này việc thu tiền do chúng ta thay phiên nhau làm, quét dọn rửa chén mỗi người một nửa, nếu cô không muốn thì tự đi nói với quản lý."
Làm nhân viên phục vụ trong tiệm ăn nhà nước, ngoại trừ rửa chén đĩa thu dọn bát đũa, còn phải thu tiền và phiếu.
Trước kia khi Tô Tú Anh ở đây, việc vệ sinh và rửa chén đĩa đều do Tô Tú Anh làm, Đàm Tiểu Yến chỉ phụ trách thu tiền và phiếu, trong lòng Tô Tú Anh cũng rất không phục, nhưng bởi vì Đàm Tiểu Yến có đơn vị liên quan nên cô ấy đành phải nén giận.
Trước đó khi Đồng Tuyết Lục chưa đến cũng muốn chung sống thật tốt với Đàm Tiểu Yến, nhưng không ngờ rằng cô ta đã độc địa không gì sánh bằng, nếu đã như thế thì cô cũng không cần phải khách khí với cô ta.
Hai gò má của Đàm Tiểu Yến gồ lên, tức giận phình mồm ra như miệng ếch xanh.
Nếu là trước kia, không cần cô nói cô ta cũng sẽ chủ động mách Lưu Đông Xương, nhưng trải qua chuyện hồi sáng, cô ta đâu còn dám nữa chứ?
Đồng Tuyết Lục mặc kệ cô ta, bắt đầu quét dọn lau chùi một chiếc bàn ở phía đông.
Sau khi sửa sang xong, cô bèn ngồi đờ ra trên ghế.
Đàm Tiểu Yến thấy cô thật sự không quét dọn bên này thì tức giận đến mức muốn hét lên, nhưng trong lòng cô ta cũng lo sẽ bị Lưu Đông Xương mắng, đành hùng hổ mà quét dọn.
Đầu bếp Mạnh ở trong phòng bếp nhìn thấy cảnh này, nhếch miệng nở nụ cười: "Cuối cùng cũng có người thông minh đến đây."
Tay Quách Vệ Bình cẩn thận từng li từng tí mà cắt củ cải trắng: "Cô ấy làm như vậy, chẳng lẽ không sợ Đàm Tiểu Yến nói cho quản lý ạ?"
Đầu bếp Mạnh sờ đầu trọc, nói: "Cô gái đó trông có vẻ là người thông minh, cô ấy đã dám làm như thế thì tất nhiên là không lo lắng."
Trong lòng Quách Vệ Bình lại cho rằng không dễ dàng như vậy.
Đàm Tiểu Yến ích kỷ và lười biếng, chỉ vì quản lý là anh rể của cô ta nên những người khác mới mở một mắt nhắm một mắt, trước kia khi Tô Tú Anh ở đây, cô ấy luôn bị cô ta chọc giận đến nỗi lén khóc.
Nhưng chờ đến khi Lưu Đông Xương về rồi, Đàm Tiểu Yến lại không đi mách chuyện, hơn nữa cả ngày cũng không dám tới gần Lưu Đông Xương.
Quách Vệ Bình thấy vậy trợn mắt hốc mồm, cảm thấy nhân viên phục vụ mới tới này quá trâu bò.
Ngày đầu tiên cô đến đây đã xử lý được Đàm Tiểu Yến.
===
Tiệm ăn nhà nước này của bọn họ chỉ cung cấp bữa trưa và bữa tối, không cung cấp bữa sáng.
Sau khi Lưu Đông Xương mua đồ ăn và thịt về, phòng bếp lập tức bắt đầu bận rộn.
Đồng Tuyết Lục đã không nể mặt Đàm Tiểu Yến, tất nhiên phải giữ gìn mối quan hệ với những người còn lại.
Cô chủ động vào phòng bếp hỏi một câu: "Đầu bếp Mạnh, các bác cần hỗ trợ không ạ? Cháu có thể giúp rửa rau."
Thái thức ăn và cầm muôi là việc của đầu bếp, không được ông ấy cho phép thì những người khác không thể đυ.ng vào.
Đồng Tuyết Lục vừa mới đến đây, cô cũng không muốn để cho người khác biết chuyện cô biết nấu cơm, như vậy sẽ khiến đầu bếp Mạnh sinh ra lòng thù địch với cô.
Quách Vệ Bình vừa định lắc đầu đã nghe đầu bếp Mạnh nói: "Được thôi, vậy cháu hãy rửa rau với Tiểu Quách đi."
Quách Vệ Bình nghe vậy, miệng lại mở to ra lần nữa.
Bình thường đầu bếp Mạnh sẽ không để người khác đi vào phòng bếp, có một lần Đàm Tiểu Yến muốn vào xem đầu bếp Mạnh xào rau thì bị mắng cho máu chó đầy đầu.
Cậu ta không ngờ rằng người mới này mới đến ngày đầu tiên, không chỉ xử lý Đàm Tiểu Yến mà còn giải quyết được đầu bếp Mạnh.
--- Thật sự là quá trâu bò.
Ánh mắt Quách Vệ Bình nhìn Đồng Tuyết Lục tràn đầy kính nể.
Đồng Tuyết Lục: ?
--- Ánh mắt Bling Bling kia là thế nào?
Đàm Tiểu Yến thấy Đồng Tuyết Lục đi vào phòng bếp, vốn dĩ cô ta còn muốn chờ xem cô bị mắng đuổi ra ngoài, nhưng đợi rồi lại đợi, chẳng có chuyện gì xảy ra cả, trong đó còn có tiếng cười nói truyền ra ngoài.
Cô ta cực kỳ tò mò, trong lòng cô ta như có vô số con kiến đang cắn vậy.
Mặc dù đầu bếp Mạnh đã cảnh cáo cô ta rằng khi ông ấy đang nấu cơm thì không cho phép cô ta đi vào phòng bếp, nhưng lúc này cô ta quá tò mò.
Cô ta đi tới phòng bếp, vừa bước một chân vào phòng bếp, đầu bếp Mạnh đã cho cô ta một ánh mắt hung ác: "Cô vào đây làm gì?"
Hai tay của Đàm Tiểu Yến run lên một chút, nhưng vẫn cứng cổ bướng bỉnh nói: "Vậy cô ta thì sao, sao cô ta có thể đi vào?"
Đầu bếp Mạnh cầm một con dao phay, nói với vẻ mặt hung dữ: "Ông đây thích thế!"
Đàm Tiểu Yến: "..."
--- Tức chết cô ta rồi
Sau khi rửa đồ ăn xong, Đồng Tuyết Lục lập tức chủ động rời khỏi phòng bếp, trở lại sảnh lớn mắt to trừng mắt nhỏ với Đàm Tiểu Yến.
Lưu Đông Xương mua đồ rồi rời khỏi đây, nghe nói phải tới ban đêm mới có thể xuất hiện.
Phòng bếp vẫn luôn thái thịt "xoạch xoạch xoạch", trước tiên lấy sủi cảo và thịt kho tàu ra, đồ ăn khác rửa sạch để dự trữ, đợi có người chọn thì mới cho vào nồi.
===
Đến 11 giờ rưỡi, Đàm Tiểu Yến đột nhiên đứng lên, cầm khay cơm của mình vọt tới bên cửa sổ.
Đồng Tuyết Lục thấy cô ta cầm khay cơm mới biết đến giờ ăn cơm, cô cũng tranh thủ cầm khay cơm của mình đi qua đó.
Đầu bếp Mạnh múc một muỗng cơm với thức ăn là 3 chiếc sủi cảo cho Đàm Tiểu Yến trước, rồi múc 1 muỗng thịt kho tàu, sau đó bắt đầu biểu diễn kỹ thuật chân chính.
Chỉ thấy tay ông ấy run lên, giống như phát bệnh kinh phong, run đến cuối cùng trong muôi chỉ còn 2 miếng thịt, ông ấy mới bỏ thịt vào trong khay cơm của Đàm Tiểu Yến.
Đàm Tiểu Yến: "..."
Đồng Tuyết Lục đứng một bên thấy vậy thiếu điều cười "khặc khặc".
Đàm Tiểu Yến tức giận đến mức sắp lệch cả mũi.
Chẳng qua cô ta không đi ngay, cô ta muốn nhìn xem đối phương sẽ cho Đồng Tuyết Lục bao nhiêu.
Đầu bếp Mạnh vẫn vẽ hồ lô như cũ, chẳng qua đợi đến lúc múc thịt kho tàu thì tay của ông ấy đột nhiên không run rẩy nữa, 1 muỗng thịt kho tàu đầy ắp cứ thế mà rơi vào trong khay cơm của Đồng Tuyết Lục.
"..."
Đàm Tiểu Yến tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: "Đầu bếp Mạnh bác làm như vậy là không công bằng, tại sao cô ta có nhiều thịt đến vậy, còn tôi thì chỉ có 2 miếng!"
Đầu bếp Mạnh khí phách, phun khí ra từ lỗ mũi nói: "Ông đây thích thế!"
Đàm Tiểu Yến: "..."
Đến tiệm ăn nhà nước 3 năm, Đàm Tiểu Yến chưa bao giờ uất ức như ngày hôm nay!
Cô ta bưng khay cơm, "oa" một tiếng rồi bật khóc.
Đầu bếp Mạnh: "Muốn khóc thì sang một bên mà khóc, đừng chặn ánh sáng của ông đây."
Đàm Tiểu Yến bưng khay cơm đi đến bên cạnh khóc tiếp.
Thấy cảnh này, Đồng Tuyết Lục lập tức đưa ra một quyết định:
"Cô muốn đứng trong đội của đầu bếp Mạnh, từ đây đi theo đầu bếp Mạnh ăn ngon uống sướиɠ!"
===
Cơm nước xong xuôi, rất nhanh là đến 12 giờ.
Tiệm ăn nhà nước vừa rồi còn trống rỗng yên lặng mà trong nháy mắt đã có một nhóm lớn người tràn vào.
Những người đó tranh nhau chen lấn, còn kích động hơn bầy cừu được thả ra khỏi hàng rào.
Bọn họ lập tức chiếm hết chỗ ngồi, người đến hơi trễ chỉ có thể đứng một bên chờ, có 1, 2 người vì tranh chỗ mà suýt chút nữa đánh nhau.
Cả buổi sáng Đàm Tiểu Yến ăn một bụng tức giận, lúc này cô ta thấy những người này náo loạn, đen mặt đi lên mắng ngay: "Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ, còn dám cãi nhau nữa thì cút ra ngoài hết cho bà, ai cũng đừng mong ăn cơm!"
Cô ta vừa nói lời này, hai người đàn ông cao to lập tức trở nên lặng ngắt như tờ, không dám chống đối một câu nào.
Đầu năm nay, tiệm ăn nhà nước trâu bò như vậy đấy.
Trước kia khi cô xem tài liệu, nghe nói còn có cục công an cố ý treo biển trên tiệm ăn nhà nước, kêu bọn họ không được phép đánh khách, lúc ấy cô cảm thấy vô cùng khó tin và khôi hài.
Bây giờ xem ra quả thật tình huống này rất có thể xảy ra.
Bởi vì hôm nay là Đàm Tiểu Yến thu tiền và phiếu, Đồng Tuyết Lục bèn phụ trách đăng ký và bưng thức ăn cho khách.
Mọi người thấy tiệm ăn nhà nước có một nhân viên phục vụ xinh đẹp như vậy, nhất là đứng bên cạnh Đàm Tiểu Yến thì đúng là đẹp đến mức tựa tiên nữ trên trời.
hỉnh thoảng mọi người lại không nhịn được mà nhìn mặt cô một hồi, sau đó nhìn sang chỗ khác, một lát sau lại không nhịn được mà nhìn một hồi.
Đàm Tiểu Yến chú ý tới điều đó, dựng lông mày lên mà mắng: "Các người còn dám nhìn lén bà, bà đây sẽ đến cục công an báo cáo các người chơi lưu manh!"
Đám người: "..." Bọn họ đâu bị mù.
Tiệm ăn nhà nước cung cấp có số lượng quy định, một số đồ ăn còn phải để lại cho buổi tối dùng, buổi trưa sử dụng hết thì đầu bếp Mạnh thu bảng hiệu đồ ăn lại.
Có vài người đến trễ thì dù cầu xin cũng vô dụng.
Không làm là không làm, có tiền cũng không kiếm.
--- Tiệm ăn nhà nước trâu bò lần 2.
===
Lúc này ở căn cứ bên kia, hai người Ôn Như Quy và Chu Diễm cũng đang ăn cơm ở tiệm ăn nhà nước.
Chu Diễm vẫn canh cánh trong lòng về bánh táo đỏ đêm hôm đó: "Như Quy, tại sao hôm đó anh không chịu chia bánh táo đỏ cho tôi? Tôi suy nghĩ 1 ngày 1 đêm mà vẫn không nghĩ ra."
Ôn Như Quy: "..."
Anh thật sự không ngờ rằng Chu Diễm có thể rầu rĩ như thế.
Cũng may đồ ăn lên rất nhanh, Chu Diễm nhìn thấy thịt kho tàu thì lập tức quên hết.
Ôn Như Quy kẹp một miếng thịt kho tàu bỏ vào trong miệng, sau đó nghĩ tới món thịt heo kho hạt dẻ do Đồng Tuyết Lục làm.
Trước kia anh cho rằng tiệm ăn nhà nước này làm đồ ăn khá ngon, nhưng bây giờ có thứ để so sánh, anh cảm thấy nó tẻ nhạt vô vị.
Chu Diễm cúi đầu ăn hùng hục, sau khi ăn một chén cơm, đến lúc này anh ta mới có thời gian nói chuyện tiếp.
"Khoảng thời gian trước rốt cuộc thí nghiệm cũng có kết quả rồi, căn cứ chuẩn bị phát phần thưởng cho mỗi người chúng ta, nghe nói lần này trong phần thưởng có vải "sợi tổng hợp", tôi đã nói với viện trưởng là tôi muốn vải "sợi tổng hợp"."
Ôn Như Quy không lên tiếng, trên mặt cũng không có phản ứng gì.
Chu Diễm thấy anh như thế là biết anh không hiểu: "Anh không có người yêu nên chắc chắn anh không biết, nếu có thể tặng cho người yêu một chiếc váy "sợi tổng hợp" thì càng khiến các cô ấy vui vẻ hơn là tặng sữa mạch nha, tôi định lấy về rồi tặng cho người yêu của tôi!"
Mi mắt đen của Ôn Như Quy run nhẹ, vẫn không lên tiếng.
Sau khi hai người ăn cơm xong thì lập tức quay về căn cứ.
===
Đến ngày hôm sau, phần thưởng được phát xuống.
Ban đầu trong lòng Chu Diễm tràn đầy chờ mong, đột nhiên xem phần thưởng của mình, thế mà lại bị đổi thành hai chiếc bình tráng men!
Anh ta lập tức ngây ra.
Rõ ràng anh ta đã nói với viện trưởng muốn vải "sợi tổng hợp", viện trưởng cũng đồng ý với anh ta, sao đột nhiên lại biến thành bình tráng men?
Trong lòng anh ta rất không hiểu, thế là anh ta chạy tới phòng làm việc của viện trưởng để hỏi cho ra lẽ.
"Viện trưởng, phần thưởng này của tôi là thế nào? Trước đó rõ ràng ông nói sẽ cho tôi vải "sợi tổng hợp", sao bây giờ lại đổi thành bình tráng men?"
Trang Chính Huy ngẩng đầu lên, xoa huyệt thái dương rồi nói: "Trước đó đúng là tôi đồng ý cho cậu, chẳng qua sau đó Như Quy nói cậu ấy cũng muốn, cậu cũng biết cậu ấy chưa từng mở lời muốn bất kỳ phần thưởng nào, tôi cũng không tiện từ chối cậu ấy. Sau này có "sợi tổng hợp" thì tôi sẽ để lại cho cậu."
Chu Diễm: ?
Ôn Như Quy lấy đi?
Nhưng trước đó anh ta nói đến chuyện này thì anh cũng đâu nói là anh muốn!
Hơn nữa, anh lại không có người yêu!
Anh ta đã từng nói khoác trước mặt người yêu anh ta, bây giờ không lấy ra nổi, người yêu của anh ta sẽ nghĩ anh ta như thế nào?
--- Bảo bảo giận rồi nha!
Chu Diễm đen mặt rời đi, quyết định đi tìm Ôn Như Quy hỏi cho rõ.
.
[HẾT CHƯƠNG 34]