Trương Văn Trọng nhạy cảm thấy rõ được điểm này, cười nhạt, trong lòng thầm nghĩ: "Xem ra, người này hẳn là ngươi theo đuổi Vưu Giai. Chỉ là không biết nghĩ như thế nào, không ngờ lại xem ta là tình địch."
Hơi lắc đầu, Trương Văn Trọng không để ý tới ánh mắt khıêυ khí©h của tên hộ hoa sứ giả, gương mặt mỉm cười nhìn Vưu Giai nói: "Phòng của tôi cũng không dễ tìm như vậy. Nguyên bản tôi cho rằng khi cô tới sẽ gọi điện thoại trước. Không nghĩ tới cô lại không chút tiếng động đã tới rồi." Nói xong hắn đứng lên, xoay người đi về phía bệ cửa sổ, đi lấy bức Bách Thọ Đồ cho Vưu Giai.
"Vưu Giai, cô nói vị kỳ nhân kia, không phải chính là hắn đó chứ?" Tên hộ hoa sứ giả quan sát Trương Văn Trọng trên dưới một phen, bĩu môi, mặt lộ vẻ chẳng đáng nói: "Ở trong phòng y tế làm một giáo y, có thể có được kỳ nhân gì? Tôi nói Vưu Giai, cô ngàn vạn lần cần phải có chút tâm nhãn, không nên bị một ít tên bụng dạ khó lường lừa dối."
"Dương Nghị, ngươi câm miệng cho ta! Trước ta đã nói ngươi đừng theo ta, thế nhưng ngươi không nghe, chính mình cứ muốn dây dưa ta. Hiện tại lại càng thái quá, không ngờ còn đi nói xấu bạn của ta. Rốt cục ngươi đang muốn gì?" Nhìn ra được, Vưu Giai đối với tên Dương Nghị này rất là chán ghét.
Tuy rằng bị quát lớn, thế nhưng Dương Nghị da mặt cũng rất dầy, cũng không có chút ý tứ thu liễm, nói: "Đừng nói như vậy mà, Vưu Giai. Tôi làm như vậy còn không phải là muốn tốt cho cô sao? Cô xem, cô xinh đẹp như thế, sẽ có rất nhiều nam nhân bụng dạ khó lường có chủ ý xấu với cô. Cho nên cô phải có chút tâm nhãn, không nên quá đơn giản tin tưởng người xa lạ. Nhất là loại người đem mình nói khoác là kỳ nhân, nhưng thực tế lại ở trong một phòng y tế làm việc, chỉ là một tên giáo y thái điểu."
Hắn híp mắt lại, dùng ánh mắt quan sát kẻ lừa gạt đánh giá Trương Văn Trọng, hừ lạnh một tiếng, nói: "Đừng cho là ta không biết ngươi muốn tiếp cận Vưu Giai, là muốn mưu đồ cái gì. Bất quá ta cũng không muốn làm cho Vưu Giai thương tâm, mà thôi như vậy đi, ta cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi chịu đáp ứng, từ nay về sau không hề quấy rầy Vưu Giai, ta có thể giúp ngươi điều động công tác, cho ngươi đi tới bệnh viện cấp hai nhậm chức, thậm chí có thể cho ngươi gia nhập vào biên chế. Phải biết rằng, một danh ngạch biên chế, đủ cho hơn trăm người giành đến phá đầu. Đây chính là một cơ hội khó được, chỉ nhìn xem tiểu tử ngươi có hiểu cách nắm chắc hay không!"
Lời nói của Dương Nghị, nói ra vênh váo tận trời, bất quá theo Trương Văn Trọng xem ra, cũng vô cùng ấu trĩ buồn cười.
Sống đã mấy ngàn năm, Trương Văn Trọng thật đúng còn chưa gặp phải vài người dám ở trước mặt hắn khoe khoang như thế.
Trương Văn Trọng cười nhạt nói: "Ác, không ngờ ngươi còn có quyền lực điều động công tác cho ta? Thậm chí đem ta nhét được vào trong biên chế? Lẽ nào nói, ngươi chính là quan viên trong cục vệ sinh Ung Thành?"
"Ta tuy rằng không phải quan viên trong cục vệ sinh Ung Thành, như cha của ta là thường vụ phó cục trưởng của cục vệ sinh!" Dương Nghị kiêu ngạo ưỡn ngực, phảng phất người ngồi trên vị trí phó cục trưởng cục vệ sinh cũng không phải là cha của hắn, mà là chính hắn. Song song ánh mắt hắn nhìn về phía Trương Văn Trọng cũng tràn ngập hàm súc uy hϊếp, ánh mắt kia rõ ràng muốn nói: "Tiểu tử, cha của ta là thường vụ phó cục trưởng cục vệ sinh đó, hắn có thể dễ dàng giải quyết danh ngạch biên chế cho ngươi, đồng dạng cũng dễ dàng làm cho ngươi không còn tư cách làm nghề y, ngươi nên hảo hảo suy nghĩ, trở lại làm quyết định đi!"
Vẻ cười nhạt trên mặt Trương Văn Trọng càng thêm đậm hơn, hắn hỏi: "Ác, nguyên lai là như vậy, không biết hiện tại ngươi đang làm việc chỗ nào?"
"Ta đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm trong khoa kiểm nghiệm bệnh viện Ung Thành!" Khi Dương Nghị nói những lời này, trong giọng nói tràn đầy vẻ huyền diệu. Dù sao có thể ở hai mươi bảy tuổi, lại đảm nhiệm chức vị phó chủ nhiệm một khoa trong bệnh viện Ung Thành, phóng mắt toàn bộ thành phố Ung Thành, cũng chỉ có một mình Dương Nghị hắn mà thôi.
Trương Văn Trọng lộ ra biểu tình chợt hiểu ra: "Ác, thì ra là thế, xem ra, có một lão cha đảm nhiệm chức thường vụ phó cục trưởng, thật là rất không sai a!"
Vẻ đắc ý trên mặt Dương Nghị trong nháy mắt biến mất, sắc mặt hắn bỗng nhiên biến đổi âm trầm xuống tới, gương mặt sầm xuống đen thui, lạnh giọng nói: "Tiểu tử, lời của ngươi là có ý tứ gì? Ngươi đang châm chọc ta, là dựa vào sự che chở của cha ta, mới có thể đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm khoa kiểm nghiệm trong bệnh viện Ung Thành sao?"
"Lời này là do ngươi nói, ta cũng không có nói." Trương Văn Trọng đạm mạc nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyenHD chấm cơm.
Dương Nghị gặp phải loại thái độ này của Trương Văn Trọng làm cho tức giận. Bằng vào thân phận con trai thường vụ phó cục trưởng cục vệ sinh Ung Thành, hắn ở trong toàn bộ hệ thống chữa bệnh của thành phố Ung Thành, đều được xem là nhân vật được tôn kính. Thậm chí có rất nhiều viện trưởng các bệnh viện, lúc gặp được hắn đều phải cung kính xưng hô hắn một tiếng "Dương thiếu". Hắn chưa từng nghĩ qua, sẽ ở trong một phòng y tế của đại học Ung Thành tầm thường lại bị một giáo y thái điểu châm chọc cười nhạo bao giờ?
Dương Nghị xiết chặt nắm tay, đã nghĩ muốn xông tới đánh Trương Văn Trọng.
"Dương Nghị, ngươi muốn làm gì?" Vưu Giai đúng lúc mở miệng, quát hắn ngưng lại.
"Đáng tiếc..." Trương Văn Trọng âm thầm lắc đầu, hắn vốn đã chuẩn bị xong, chờ Dương Nghị vừa động thủ, sẽ cho hắn nếm thử chút vị đắng. Vưu Giai đúng lúc quát bảo hắn ngưng lại, lại giúp cho Dương Nghị tránh được một lần kinh lịch thống khổ.
Thế nhưng Vưu Giai quát bảo ngưng lại, điểm xuất phát cũng là vì Trương Văn Trọng, cho nên hắn cũng không thể trách Vưu Giai.
"Dương Nghị, ngươi thực sự càng ngày càng quá phận, không ngờ còn muốn động nắm tay đối với bạn của ta!" Vưu Giai giận dữ bật cười lạnh nói: "Tốt nhất, ngươi muốn khoe uy phong phải không? Đến nha, đem nắm tay của ngươi hướng về phía ta đi! Muốn đánh bạn của ta, nhất định phải qua một cửa của ta!"
Dương Nghị vội vã chịu thua, da mặt dày nói: "Được, được, được, tôi không nói nữa, được rồi chứ? Hảo Giai Giai của tôi, tiểu Giai Giai, Giai Giai ngoan, cô đừng tức giận có được hay không..."
Vưu Giai cắt đứt lời hắn nói, quát to: "Câm miệng, đừng có dùng những lời xưng hô buồn nôn đó xưng hô ta, ngươi còn chưa có tư cách như vậy!"
"Cũng là chuyện sớm hay muộn!" Da mặt Dương Nghị đúng là dày tới mức làm Trương Văn Trọng hơi bị kinh ngạc. Hắn cười hì hì, chẳng biết xấu hổ nói: "Cha mẹ của cô và cha mẹ của tôi đều đang tác hợp cho hai người chúng ta, chúng ta cũng không nên làm cho họ thất vọng..." Hắn đang nói, chợt phát hiện sắc mặt Vưu Giai âm trầm tới cực điểm, hắn cũng biết đây là dấu hiệu Vưu Giai đã nổi giận sắp phát hỏa, vì vậy hắn vội vã dời đi trọng tâm câu chuyện, nói: "Được rồi, được rồi, tôi không nói đến chuyện này nữa, tôi cũng không mở miệng, cứ im ắng ở đây với cô, như vậy được rồi chứ?"
Sắc mặt Vưu Giai tốt hơn được một chút, nàng tuy rằng rất muốn Dương Nghị cút đi, đừng dây dưa nàng thêm nữa. Thế nhưng nàng cũng biết, da mặt của Dương Nghị đúng là thật dày, vô luận nàng nói như thế nào, hắn đều mặt dày mày dạn dây dưa bên người nàng. Cho nên nàng thẳng thắn không thèm để ý tới hắn, xem hắn như một đoàn không khí không hề tồn tại.