Buổi sáng ngày thứ hai, khí trời tương đối mát mẻ. Từng cơn gió lạnh thổi đến, xua tan đi bầu không khí oi bức mấy ngày liên tiếp. Làm cho tâm tình của mọi người cũng tùy thời phấn chấn hẳn lên.
Đúng tám giờ sáng, Trương Văn Trọng mang theo bức tranh Bách Thọ Đồ, đi vào trong trường đại học Ung Thành.
Vốn Trương Văn Trọng nghĩ rằng, chính mình đến sớm hơn nửa tiếng, hẳn là trong phòng khám của trường sẽ chẳng có ai. Nhưng khi hắn tiến vào thì mới phát hiện ra, cánh cửa phòng trực phía đối diện sớm đã mở toang hoang. Lâm Tử Mạn mặc chiếc áo blu màu trắng đang ngồi lặng thần ở trước bàn chuẩn bệnh. Hai mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm xuống quyển sách trên mặt bàn. Dường như hồn vía sớm đã lạc vào trong cõi thần tiên mất rồi.
Chứng kiến bộ dạng này của Lâm Tử Mạn, Trương Văn Trọng cười thầm một tiếng. Hắn cũng không nóng vội mở cửa phòng khám của mình, mà nhẹ nhàng bước sang phòng trực, hơn nữa còn đi tới gần nàng.
Lâm Tử Mạn vẫn đang ngẩn người như cũ, hồn nhiên bất tri giác không biết đến tình huống chung quanh.
Trương Văn Trọng khẽ mỉm cười lắc đầu, vươn cánh tay phải ra, khõ lên trên mặt bàn "cộp cộp"...Thanh âm đánh thức Lâm Tử Mạn tỉnh hồn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyenHD chấm cơm.
"Uy...có chỗ nào không thoải mái sao?" Hiển nhiên Lâm Tử Mạn vẫn còn chưa chấn chỉnh lại tinh thần, nàng vội vàng nói chuyện khiến cho Trương Văn Trọng cảm thấy buồn cười.
"Như thế nào, Lâm y sinh...Ở trong mắt của cô, trông tôi cũng giống như một người bệnh hay sao?" Trương Văn Trọng cười hỏi.
Lâm Tử Mạn nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn lên, tay phải khẽ nâng gọng kính trên sống mũi. Sau khi chứng kiến rõ ràng người đứng trước mặt mình là Trương Văn Trọng, nàng cũng không khỏi cảm thấy buồn cười, đành lắc đầu nói: "Hi! Hóa ra là anh hả? Như thế nào lại vô thanh vô tức đi tới bên cạnh tôi vậy?" Lâm Tử Mạn nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay, nói: "Ưm, anh tới trường thật sớm nha, lúc này còn chưa tới giờ làm việc đâu."
"Thì cô vẫn đến sớm hơn tôi cơ mà." Trương Văn Trọng cười nói, duỗi tay kéo ghế ngồi xuống phía đối diện, nhìn Lâm Tử Mạn hỏi: "Vừa rồi thấy cô ngây ngốc, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì đây? Ngay cả tôi bước vào trong phòng trực mà cũng không phát hiện ra. Phải chăng cô vẫn còn lo lắng tới chuyện phát sinh buổi chiều hôm qua sao? Yên tâm đi, hai vợ chồng nhà kia, phỏng chừng sớm đã quên mất hai cái tiểu nhân vật như chúng ta rồi. Sẽ không kiện lung tung lên ban giám hiệu nhà trường đâu."
Lâm Tử Mạn lắc đầu nói: "Anh đoán sai rồi! Tôi cũng không lo lắng chuyện đó."
Trương Văn Trọng không khỏi tò mò hỏi: "Vậy cô ngây ngốc suy nghĩ chuyện gì thế? Có thể nói cho tôi nghe một chút không? Biết đâu tôi lại có biện pháp giải tỏa ưu sầu của cô."
Có lẽ bởi vì buổi chiều ngày hôm qua cùng chung hoạn nạn nên khoảng cách giữa Lâm Tử Mạn và Trương Văn Trọng cũng được kéo gần lại. Lúc này Lâm Tử Mạn thật sự đã đem Trương Văn Trọng trở thành một người bạn, mà không chỉ riêng là một người đồng sự.
Sau một phút chần chừ, Lâm Tử Mạn khẽ thở dài, có chút bất đắc dĩ cười nói: "Kỳ thật cũng không phải chuyện gì to tát, chẳng qua mẹ tôi ép buộc tôi đi gặp mặt tương thân, thật sự là phiền chết người ta."
"Hóa ra là bởi vì chuyện này sao." Trương Văn Trọng giật mình cười khan, bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Mẹ cô cũng vì lo lắng cho tương lai của cô thôi mà. Hơn nữa, tuổi cô hiện giờ cũng đến lúc nói tới chuyện hôn nhân đại sự rồi. Trong ba câu tục ngữ bất hiếu*, thì không chịu lập gia đình chính là tội lớn nhất."
"Này này này...ngừng lại! Cầu xin anh...ngàn vạn lần đừng thuyết giáo cho tôi nữa." Rốt cuộc Lâm Tử Mạn chịu không nổi, nàng trợn mắt lườm Trương Văn Trọng một cái, tức giận nói: "Thoạt nhìn trông anh vẫn còn trẻ tuổi, nhưng tại sao lại nói chuyện giống như ông già vậy nhỉ? Ngay cả mẹ tôi cũng không cổ hủ giống như anh đâu! Tôi thật sự khâm phục anh, đáng nhẽ anh không nên theo ngành y, mà nên đi làm thầy tướng số mới đúng!"
Sau khi chòng ghẹo một câu, Lâm Tử Mạn lại thở dài nói: "Kỳ thật chẳng phải tôi không muốn kết hôn, mà cũng không phải là tôi không có bạn trai. Chẳng qua do người bạn trai từ thời còn đại học của tôi đang làm việc ở tỉnh lẻ, tuy nhiên mẹ tôi khăng khăng cho rằng, tới đất khách quê người sẽ không có hậu vận gì tốt. Nên một bên suốt ngày thúc giục tôi chia tay, một bên an bài đối tượng để tôi tìm hiểu. Nhưng tình cảm giữa hai người chúng tôi lại rất tốt, hơn nữa tôi cũng tin tưởng hắn chung tình với tôi, bởi vậy tôi thật tâm không muốn đoạn tuyệt mối tình cảm này."
Trương Văn Trọng cười nói: "Chuyện này đơn giản thôi! Kêu bạn trai của cô từ chức rồi đến Ung Thành tìm một công tác mới, không phải mọi vấn đề liền được giải quyết sao?"
Lâm Tử Mạn lắc đầu: "Tôi cũng từng thương lượng qua với bạn trai rồi, nhưng đều bị hắn cự tuyệt. Hắn nói...nếu như hắn ở lại tỉnh lẻ kia sẽ có nhiều cơ hội phát triển tài năng hơn. Hắn còn nói, hai người chúng ta hiện giờ vẫn còn trẻ, hắn lấy sự nghiệp cả đời làm trọng, đợi sau khi kiếm đủ tiền rồi, hắn sẽ quay trở lại Ung Thành tuyển chọn một khu đất tốt để kinh doanh buôn bán. Chờ đến lúc đó, hai người chúng ta làm lễ thành hôn cũng không có muộn."
Trương Văn Trọng nói: "Nghe hình như cũng không sai ah!"
"Ài." Lâm Tử Mạn thở dài: "Kỳ thật tôi cũng cảm thấy rất đúng. Nhưng quan trọng là mẹ của tôi lại không nghĩ như vậy. Bà khăng khăng muốn tôi phải chia tay với người bạn trai kia, rồi tìm kiếm bạn trai mới tại Ung Thành. Hơn nữa còn phải nhanh chóng kết hôn, sinh cháu ngoại cho bà cưng chiều. Uy, nghĩ đến chuyện tình này, tôi lại cảm thấy choáng váng đầu óc, phiền não vô cùng..."
"Tuy rằng tôi rất muốn giúp cô, nhưng cái loại chuyện này ngay cả tôi có lòng muốn giúp, cũng là vô pháp tương trợ ah!" Trương Văn Trọng đứng dậy nói: "Lâm y sinh, cô hãy buông lỏng tâm tình đi cho thoải mái đầu óc. Tục ngữ nói binh đến tướng ngăn, chuyện này chung quy sẽ có biện pháp giải quyết. Thời gian cũng không sai biệt lắm, tôi phải trở về phòng khám của mình đây."
"A...Trương y sinh, trước tiên anh hãy khoan đi đã...mau...mau dừng lại!" Chứng kiến Trương Văn Trọng đứng dậy muốn đi, bỗng dưng nhãn tình của Lâm Tử Mạn sáng ngời, đột nhiên nàng nghĩ ra một cái biện pháp hoàn hảo. Nhất thời đứng bật lên, kích động nói: "Tôi vừa nghĩ ra một biện pháp, có thể nó sẽ ứng phó được mẹ tôi trong một khoảng thời gian. Nhưng biện pháp này cần phải có anh trợ giúp thì mới ổn."
Trương Văn Trọng dừng bước, xoay người lại tò mò hỏi: "Hả? Biện pháp gì cơ? Nói nghe một chút xem! Nếu nằm trong khả năng thì tôi nhất định sẽ trợ giúp cô."
Lâm Tử Mạn kích động nói: "Trương y sinh, anh làm bạn trai của tôi nhé!"
"Hả...?" Trương Văn Trọng nghe được liền ngây dại.