Chương 32: Quen Thuộc

“Thiếu gia, sao vậy? Nếu có rắc rối gì, tôi sẽ cho người tới xử lý.

” Mộc Hồng Diệp nói.

“Không có việc gì, tôi mới mua một cửa hàng ở con đường này, cảm giác rất khéo mà thôi.

” Thẩm Lãng trả lời.

“Không phải là khéo, mà là tài sản của nhà họ Thẩm thật sự quá nhiều, những nơi khác giống như phố Bình An cũng có rất nhiều, thiếu gia như ngài rất lâu rồi chưa đi kiểm tra, ở bên ngoài trải nghiệm nhiều năm cũng khiến ngài không hiểu rõ tài sản của nhà họ Thẩm, sau này sẽ có càng nhiều điều bất ngờ hơn chờ ngài.

” Giọng nói nhẹ nhàng của Mộc Hồng Diệp truyền tới từ điện thoại.

Không nghĩ tới, trong mấy năm Thẩm Lãng đi ra bên ngoài sống này, nhà họ Thẩm lại càng giàu có hơn so với trước.

“Không phải là bất ngờ, mà là sợ hãi thì đúng hơn, ăn ở đều là nhà của tôi, vậy sau này tôi đi dạo phố, sẽ giống như đi vào vườn hoa nhà mình vậy, không có một chút cảm giác mới mẻ nào.



“Hiện tại thiếu gia ngài đã là chủ ở phố Bình An, tôi đã sắp xếp cho Đỗ Kim Thủy gặp gỡ ngài vào ba ngày sau, đến lúc đó ngài cứ việc sai bảo Đỗ Kim Thủy là được.

” Mộc Hồng Diệp còn nói thêm.

“Đỗ Kim Thủy, cái tên này có chút quen tai, hình như tôi đã nghe qua ở đâu rồi.

” Thẩm Lãng thản nhiên nói.

Hắn đột nhiên nhớ tới, cũng thuận miệng hỏi.

“Thiếu gia không cần để ý, hắn chỉ là kẻ làm thuê, đúng rồi thiếu gia, bác Thẩm bảo tiền tiêu vặt đưa cho ngài, đừng phung phí, nâng cao cường độ của lần kiểm tra thứ hai này rất có lợi, trước khi kế thừa khối tài sản trăm triệu USD phải học được cách dùng tiền.

” Mộc Hồng Diệp mở miệng nhắc nhở.

Thẩm Lãng cười nhạt, “Tự tôi có tính toán riêng.



Cuộc nói chuyện kết thúc, Tống Từ tò mò hỏi: “Thẩm Lãng, anh nói chuyện với ai vậy? Cứ lải nhãi.



“Không có gì, một người bạn mà thôi.

” Thẩm Lãng nói.

Có một số việc, không nhất thiết phải nói cho Tống Từ, coi như cho cô ấy biết thân phận, Tống Từ cũng sẽ không tin đường đường là công tử của nhà họ Thẩm, lại ở ngay trước mắt mình.

Trong lòng Thẩm Lãng một mảnh tĩnh lặng, căn bản không bị chuyện của Đỗ Thiên Lượng quấy nhiễu.

“Không còn sáng nũa, chúng ta nên trở về.

” Thẩm Lãng nói.

“Vậy được rồi, ông nội tôi có lẽ cũng đã xử lý xong mọi chuyện rồi, tôi khuyên anh một câu, vẫn là ít ra ngoài đi, đừng để ông nội tôi phải để ý nữa, ông nội tuổi cũng đã cao, không phải là nhà họ Tống không thể true vào nhà họ Đỗ, mà là vì nghĩ cho thân thể của ông nội.

” Lúc Tống Từ nói lời này, gương mặt hơi đỏ lên.

Cô biết làm như vậy rất mất mặt, nhưng cô chắc chắn nhà họ Đỗ nhất định sẽ muốn gϊếŧ Thẩm Lãng, thỏ gấp còn biết cắ người, huống gì là con rắn đầu đàn ở thành phố Bình An.

Bởi vậy, cô cũng không muốn để cho ông nội vừa mới khỏe tham gia vào cuộc giao tranh này, về phần Đỗ Thiên Minh cầm đổ giả lừa ông nội, đây là hai chuyện khác nhau, nhà họ Đỗ đuối lý trước, sẽ không làm lớn chuyện.

Nhưng Đỗ Thiên Lượng bị đánh, sao người của nhà họ Đỗ có thể bỏ qua!

Tống Từ vốn cho rằng sẽ nhìn thấy gương mặt đầy vẻ lo lắng của Thẩm Lãng, không nghĩ tới Thẩm Lãng vẫn bình tĩnh như thường.

Hắn đứng tại chỗ, thân hình cao lớn thẳng tắp, ngay cả vẻ trên mặt, cũng viết đầy mấy chủ thong dong trấn định.

“Chuyện này cần gì ông nội cô phải giúp tôi, tôi đã dám làm, đương nhiên sẽ không sợ một Đỗ gia nho nhỏ, phố Bình An này cũng không mang họ Đỗ!”

Nghe lời Thẩm Lãng nói, Tống Từ thiếu chút bị thái độ cường ngạnh này lây nhiễm, đây mới là người đàn ông chân chính!

Nhưng mà Tống Từ lại bất đắc dĩ nhún vai.

“Tốt thôi Thẩm Lãng, dáng vẻ của anh quả thật rất đẹp trai, thiếu chút nữa tôi đã đắm chìm trong đó, thế nhưng tài lực nhà họ Đỗ hung hậu, thủ đoạn độc ác, anh dựa vào cái gì đấu với người ta?!”

“Chỉ bằng việc tôi họ Thẩm!” Thẩm Lãng bình tĩnh đáp.

Đối với lời này Tống Từ có chút không hiểu, thậm chí còn cảm thấy buồn cười.

Người nhà họ Thẩm không bình thường, dòng họ trên đời này nhiều như vậy, cùng họ lại nhiều như thế, quả thật là không hiểu nổi.

Tống Từ còn không hiểu hàm ý của câu nói này, bởi vậy mới cảm thấy buồn cười, nếu như người đứng ở chỗ này là ông nội hay cha của Tống Từ, có lẽ đã sớm nổi da gà, lưng phát lạnh!

Không để cho Tống Từ suy nghĩ nhiều, đột nhiên trước mắt lại xuất hiện một cô gái.

Thẩm Lãng nhìn qua, là Tôn Tịnh Nhã.

Tôn Tịnh Nhã nhìn lướt qua túi hàng xa xỉ trong tay Thẩm Lãng cùng Tống Từ, mặt mũi tràn đầy khinh bỉ.

Cô ta chỉ vào Thẩm Lãng, mở miệng châm chọc khıêυ khí©h: “Được lắm Thẩm Lãng, trách không được có tiền cho mẹ của Nhuyễn Nhuyễn ở phòng bệch chăm sóc đặc biệt, hóa ra là bám được vào một tiểu phú bà, anh làm thế này thật sự khiến cho Nhuyễn Nhuyễn thất vọng đau khổ, dựa vào cách bỉ ổi, buồn nôn như vậy để kiếm tiền, quả thật chính là đồ vô dụng!”

Tôn Tịnh Nhã căn bản không hiểu gì cả, mở miệng ra chính là trào phúng, đem Thẩm Lãng thành kẻ chẳng ra gì.

Không nghĩ tới đi dạo phố cũng có thể gặp được Tôn Tịnh Nhã miệng thối này, ai bảo phố Bình An vốn là một con phố phồn hoa, Tôn Tịnh Nhã này cũng là sau khi tan học đi dạo phố.

“Câm miệng! Cô căn bản không biết, nói mò cái gì, chẳng lẽ không sợ đau đầu lưỡi sao?” Cảgười Thẩm Lãng toát ra hơi thở lạnh lùng.

Thật mẹ nó phục cô ta rồi, Tôn Tịnh Nhã nên đổi tên thành Tôn miệng thối, cả ngày không đánh răng, mở miệng ra nói chuyện thối không chịu được.

“Ha ha, đồ ăn bám, cũng dám so sánh với Chu thiếu gia, khoảng cách càng ngày càng lớn rồi đó!” Tôn Tịnh Nhã cười lạnh.

“Chu thiếu gia của cô, hiện tại đang nằm ở bệnh viện, cô làm con chó trung thành của hắn, thì ngày mai đi mua chút hoa quả thăm hắn đi.

” Thẩm Lãng nói.

“Đánh rắm! Làm sao anh biết? Chu thiếu gia chỉ là xin phép nghỉ đi du lịch mà thôi, anh thì hiểu cái gì, kẻ dưới đáy xã hội sao lại có thể quen biết đại thiếu gia!” Miệng của Tôn Tịnh Nhã không chút khách khí.

Chỉ nhìn thấy lúc này, trong ánh mắt của Thẩm Lãng lóe lên một tia lạnh lẽo.

Một cỗ lực lượng mạnh mẽ phát ra từ trên người hắn, lao về phía Tôn Tịnh Nhã.

Người bình thường không cảm nhận được lực lượng này, chỉ cho là gió nổi lên.

Xoẹt ---------

Quần áo của Tôn Tịnh Nhã rách nát, biến thành bột mịn, ngay cả tóc dài, cũng bị cạo thành kiểu tóc Địa Trung Hải.

Cái này còn chưa xong, thân thể của Tôn Tịnh Nhã, cũng bị cỗ lực lượng này đẩy bay ra ngoài.

Thân thể cô ta xoay một vòng giữa không trung, sau đó rơi xuống bụi cây xanh bên cạnh, miệng tiếp xúc với đất giống như cho đang ăn phân.

Một loạt động tác này, tốc độ rất nhanh, cực kỳ ăn khớp với nhau, so với quán quân cuộc thi thể thao còn trôi chảy hơn.

Nhanh tới mức Tống Từ ngơ cả người, gần như là trong giây lát, Tôn Tịnh Nhã biết mất ngay trước mặt Tống Từ, chỉ để lại một tiếng hét như tiếng heo bị chọc tiết.

“Hả? Người đâu rồi?” Tống Từ cau mày, khó hiểu hỏi.

“Có thể là rơi vào cống thoát nước phía sau rồi, không cần phải để ý tới cô ta.

” Vừa nói, Thẩm Lãng vừa xoay người rời đi.

Lần này chỉ là nhắc nhở, nếu như lần sau miệng của Tôn Tịnh Nhã còn không sạch sẽ như thế, thì sẽ không đơn giản như vậy.

Chỉ cần Thẩm Lãng động suy nghĩ một chút, Tôn Tịnh Nhã sẽ hoàn toàn biến mất trên đời này.

…….

Thời gian nhanh chóng trôi qua, tám giờ sáng.

Thẩm Lãng đi vào cổng bệnh viện nhân dân Đông Môn, hôm nay sẽ hội chẩn cho mẹ của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, sau đó sẽ bắt đầu trị liệu.

Nhưng mà đây cũng là một lớp ngụy trang của Thẩm Lãng, mục đích là để Lâm Nhuyễn Nhuyễn cùng mẹ của cô ấy thoải mái tinh thần, Thẩm Lãng sẽ lặng lẽ chữa bệnh cho mẹ của Lâm Nhuyễn Nhuyễn.

Nếu như dựa theo sự sắp xếp của bệnh viện, bệnh của bác Lâm cần phẫu thuật, cái này sẽ tổn thương nguyên khí, bởi vậy Thẩm Lãng sẽ chữa trị cho bác Lâm trước khi bác ấy lên bàn phẫu thuật.

Tất cả đều là kế hoạch trong đầu, không bao lâu là có thể giải quyết khó khăn cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn.

Đúng lúc này, Thẩm Lãng nhìn thấy có một chiếc xe cứu thương chạy tới, một người đàn ông bị thương được khiêng xuống từ trên xe, khung cảnh ồn ào hỗn loạn.

Ở bệnh viện mỗi ngày đều có người chết, có người nguy kịch cần cấp cứu, theo lý thuyết thì chằng có gì lạ.

Nếu có trách thì trách sau đó, một năm chiếc xe Audi màu đen theo sát xe cứu thương cũng đồng loạt dừng lại, mười tên áo đen lao từ trên xe xuống.

Mười tên áo đen này xông vào trong đám người, mở đường cho nhân viên y tế nhanh chóng sơ cứu.

Mà người đàn ông kia, nhắm mắt lại, tru lên kêu cha gọi mẹ.

“Mắt! Mắt của tôi!”.