- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Siêu Cấp Thiếu Gia
- Chương 111: Người Tàn Độc Không Nói Nhiều
Siêu Cấp Thiếu Gia
Chương 111: Người Tàn Độc Không Nói Nhiều
Trong lòng Tống Từ sinh ra một tia hối hận, hối hận vì đã đánh cược với Thẩm Lãng.
Động tác của Thẩm Lãng khi lắc xúc xắc quả thật rất kinh khủng, trong lòng cô thật sự không còn nghĩ đến điều gì nữa.
Trong khi tên đầu đinh đang quay video, thuốc lá trong tay đã cháy hết cũng không kịp quăng đi, tập trung tinh thần nhìn Thẩm Lãng lắc xúc xắc.
Mấy cậu ấm nhà giàu khác cũng giống như tên đầu đinh, đều sợ ngây người trước kỹ năng lắc xúc xắc của anh.
Bọn họ đều không ngờ rằng tốc độ lắc xúc xắc của Thẩm Lãng lại nhanh đến mức như có thể kéo ra ảo ảnh!
Bốp!
Thẩm Lãng dừng động tác lắc xúc xắc, nhẹ nhàng đặt cốc xúc xắc xuống bàn.
Không mạnh bạo đặt xuống bàn như Trương Thiên Hạo, lúc anh thả cốc xuống, phần lớn sức lực của anh giảm lại, chỉ có thể nghe được tiếng động rất nhỏ.
Mỗi một động tác cực kỳ giống với một người có võ công cao cường trong phim võ hiệp trổ tài lắc xúc xắc.
“Uầy hơi mất lực, lâu quá không dùng qua nên hơi không quen tay.” Thẩm Lãng than vãn.
Cái võ công này có tác dụng phụ, sau khi dùng qua nó thì người ta sẽ rơi vào buồn phiền trong chốc lát, cả người cũng u buồn đi.
Không còn cách nào khác, tâm trạng không được tốt, lực đặt cốc xuống cũng không mạnh hơn được.
“Trương Thiên Hạo, mau đoán đi.” Thẩm Lãng không rảnh để lãng phí thời gian, anh định tốc chiến tốc thắng.
Ngay lúc này, Trương Thiên Hạo đã không che giấu được nỗi khϊếp sợ trong lòng, hai tay anh ta có chút run rẩy.
Vậy mà vẫn còn đoán sao? Mẹ kiếp, ông đây dựa vào việc nghe âm thanh của cốc xúc xắc, cái cốc lắc nhanh như vậy thì nghe kiểu gì?
Tâm trạng của Trương Thiên Hạo vô cùng phức tạp, lại rất căng thẳng, nếu nghe không ra thì chỉ có thể đoán bừa.
“Tôi đoán một...!không không, tôi đoán một lớn.”
“Thật đáng tiếc, cậu lại thua rồi.” Thẩm Lãng nhẹ nhàng lắc đầu, mở cốc xúc xắc lên.
Mặt trên của xúc xắc là số một, là nhỏ.
“Làm sao anh biết tôi nhất định sẽ thua? Trước đó anh cũng chưa nhấc cốc xúc xắc ra mà?” Trương Thiên Hạo trợn to mắt, đặt ra nghi vấn.
“Tôi giống với cậu, dựa vào âm thanh ở đầu xúc xắc, hơn nữa, khi cậu lắc xúc xắc thì có thể tự cảm nhận.
Lắc vài lần, mặt xúc xắc va chạm bao nhiêu lần, những thứ này đều hiểu rõ trong lòng.” Thẩm Lãng nhàn nhạt trả lời.
Bậc thầy võ thuật Vân Mặc Sơn chính là một bợm nhậu, ông coi rượu như một lý tưởng sống của mình.
Thẩm Lãng đi theo ông ấy học công phu võ thuật, không chỉ có được sức uống rượu giỏi mà anh còn chơi được cả kỹ năng xúc xắc.
Thật sự thì sinh hoạt trên núi rất tẻ nhạt, không có phụ nữ, không có internet.
Mấy chuyện như uống rượu, chơi cờ, lắc xúc xắc trở thành thứ tiêu khiển hằng ngày.
“Không thể nào! Anh chơi ăn gian!” Trương Thiên Hạo không tin, phản bác lại.
Anh ta cho rằng tần suất nhanh như vậy, hoàn toàn không thể dùng tai để nghe tiếng xúc xắc được.
“Cậu không làm được, cũng không có nghĩa là người khác cũng làm không được.
Điều đó cho thấy cậu không có bản lĩnh, cậu bị phạt một ly rượu.” Thẩm Lãng cười nhạt, nhìn anh ta.
Lúc này, Trương Thiên Hạo cầm một ly rượu lên, cau mày uống cạn ly rượu quý.
Một ly rượu mới vừa xuống tới bụng, trên khuôn mặt đã xuất hiện hai cơn đau rát.
Bốp bốp!
Thẩm Lãng quả quyết ra tay, tát vào mặt của Trương Thiên Hạo hai cái.
Hai cái bạt tay này khiến đầu anh ta ong cả lên, cả người nhẹ bỗng, suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh.
Vừa rồi không kịp đề phòng, Trương Thiên Hạo bị đánh đau rát nên lập tức bị dọa sợ.
“Anh không thể nhẹ tay một chút hay sao?” Mặt Trương Thiên Hạo đỏ bừng, nhìn qua cực kỳ giống mông khỉ.
“Tôi cũng muốn vậy, nhưng lực tay không cho phép, ai ngờ cậu lại không chịu đựng được như vậy chứ.” Thẩm Lãng bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Thật ra lúc anh đánh Trương Thiên Hạo, bởi vì lo rằng mình sẽ đánh chết người, cho nên mới không dùng võ, chỉ dùng sức mạnh của cơ thể.
Nhưng cho dù anh có tát một cái bình thường đi nữa thì sức lực cũng không nhỏ.
“Không được, tôi phải thay đổi luật chơi! Tôi đề nghị tăng độ khó lên!” Trương Thiên Hạo cũng không muốn bị Thẩm Lãng đánh bại dễ dàng như vậy.
Nhưng cứ vậy mà chơi tiếp, mặt của anh ta không chỉ sưng lên, mà có thể thể diện cũng sẽ mất hết.
Những người đang ngồi trong đây đều là con nhà giàu có, nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì anh ta chắc chắn bị chê cười suốt vài năm.
“Tùy cậu thôi.” Thẩm Lãng thản nhiên đáp lại.
Sao cũng được, dù sao cũng có thể giúp anh luyện lại vài kỹ năng trước đây thôi.
“Tiếp theo không đoán lớn nhỏ nữa, mà là đoán số, anh dám chơi không?” Trương Thiên Hạo làm ra vẻ chiếm ưu thế.
Thật ra là anh ta đã có tính toán trong đầu.
Tăng thêm độ khó, hai người đều thua, như vậy sẽ hòa nhau.
“Tùy thôi, cậu vui vẻ là được rồi.” Tâm trạng của Thẩm Lãng không thay đổi nhiều.
Anh không hề quan tâm độ khó ra sao, gặp núi thì lót đường, gặp nước thì bắt cầu, chơi xúc xắc cũng chính là kỹ năng nghề nghiệp!
Thấy Thẩm Lãng sảng khoái đồng ý như vậy, trong lòng Trương Thiên Hạo vui vẻ nói: “Quả nhiên là một tên đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, người cấp thấp suy nghĩ đơn giản như vậy không có cách nào so với con cháu nhà giàu được.
Nền giáo dục cũng khác một trời một vực, ông đây động não chút là có thể xoay chuyển tình thế!”
Nhưng mà anh ta lại phải thất vọng thêm lần nữa.
Mặc dù đã sang ván thứ ba, độ khó cũng tăng lên, nhưng Thẩm Lãng vẫn có thể trả lời được chính xác đến từng chữ số.
“Không thể nào! Thẩm Lãng anh thật sự không phải người!”
Lòng của Trương Thiên Hạo đã tan vỡ đến bờ vực rồi, anh ta định ép người ta, nhưng mà thật bất hạnh gặp phải một người dữ như vậy!
Sắc mặt của anh ta như trái khổ qua, lại tự phạt một ly rượu nữa.
Lúc này, những người ở đây giương mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, mẹ kiếp, lúc đầu cứ tưởng một thanh đồng, kết quả lại là một vương giả!
“Không phải người, chẳng lẽ là thần ư? Đừng khen tôi, tôi sẽ kiêu căng đó.” Thẩm Lãng nâng môi, nở một nụ cười nhạt.
Kỹ thuật này của anh có thể thắng tất cả những sòng bạc lớn ở Bồ Đào Nha.
Mà Trương Thiên Hạo chỉ là kẻ tự xưng vua xúc xắc trong đám con nhà giàu này, kỹ thuật vẫn còn thua xa anh nhiều lắm.
Thẩm Lãng vẫn tàn nhẫn như cũ, không nói nhiều lời vô nghĩa, tiếp tục tát hai cái.
Bốp bốp!
Hai cái tát rơi xuống mặt của Trương Thiên Hạo.
“Thẩm Lãng, lần sau khi anh đánh tôi, phải nhắc tôi trước để tôi chuẩn bị tâm lý thật tốt chứ.” Mặt của Trương Thiên Hạo đỏ như muốn rỉ ra máu.
Bây giờ anh ta đã sụp đổ rồi, trong lòng âm thầm kêu khổ: “Sớm biết vậy đã cược một cái tát rồi, tự nhiên mình lại cược hai cái, nếu bị tát nữa chắc sẽ ngu người mất.”
Đây là sự trừng phạt, là do anh ta chủ động yêu cầu thêm, bây giờ tự mình hại mình thôi.
Tiếp theo, Trương Thiên Hạo lại thất vọng nhiều lần nữa.
Tổng cộng có mười ván, tất cả đều bại dưới tay Thẩm Lãng, bị phạt mười ly rượu, đồng thời cũng hứng trọn hai mươi cái tát.
Mặt của anh ta sưng lên như ông cụ, môi tê dại, nước miếng hòa cùng máu chảy ra khóe miệng.
Cộng thêm việc anh ta say rượu, trong dạ dày cuồn cuộn, quặn thắt vô cùng khó chịu.
“Thẩm Lãng, anh giở trò với tôi! Rõ ràng anh là một cao thủ lắc xúc xắc, lại giả bộ ngốc nghếch với chúng tôi là có ý gì? Đang đùa giỡn với cậu ấm thiên kim chúng tôi sao?”
Trương Thiên Hạo thành ra như vậy nhưng vẫn không quên ghi hận Thẩm Lãng, mắng nhiếc anh là đồ nham hiểm.
“Tôi nói mình ngốc nghếch lúc nào? Là cậu tự cho là đúng thôi, học được mấy chiêu nghe tiếng xúc xắc thôi mà đã xưng vua chúa này nọ.
Nếu bàn về kỹ thuật, trong mắt tôi cậu chỉ là một thằng em trai nhỏ thôi!”
Thẩm Lãng cũng không ngại đắc tội với mấy tên con nhà giàu khác, ở trước mặt anh, cho dù là con nhà giàu, hay Tống Từ cũng giống vậy.
“Mẹ kiếp! Đêm nay anh đừng hòng ra khỏi đây!” Trương Thiên Hạo cầm một chai rượu Remy Martin còn chưa mở ra, dùng hết sức lực xông đến bên cạnh Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng khó chịu nhất với mấy người phá của, Remy Martin của thời đại này không dành cho loại người bại hoại như Trương Thiên Hạo uống.
Động tác của anh rất nhanh, đoạt lấy chai rượu từ trong tay Trương Thiên Hạo.
Sau đó, anh lại đưa tay kia ra, dễ dàng tung một quyền đánh bại Trương Thiên Hạo.
“Rác rưởi.” Khóe miệng Thẩm Lãng hiện lên một tia cười lạnh.
Lúc này, tên đầu đinh đã đăng cảnh tượng mất mặt vừa rồi của Trương Thiên Hạo lên Douyin, sau đó chia sẻ cho bạn bè của mình.
Mấy người con nhà giàu ở đây thấy Trương Thiên Hạo bình thường ngang ngược, giờ phút này lại bị Thẩm Lãng dễ dàng đánh ngã, ai cũng thầm hít một hơi khí lạnh.
Trương Thiên Hạo chính là một cậu ấm giàu có, cứ như vậy bị người ta đánh sao?
Cái người gọi là Thẩm Lãng này thật to gan!
Lẽ nào anh không sợ nhà họ Trương trả thù, gây phiền phức cho Tống Tri Viễn sao?
Nhưng mà Thẩm Lãng ở khu Bình An này không thuộc về thế lực hay người nào cả.
Anh là một chàng trai tàn độc, người thừa kế duy nhất của gia tộc Hoa Hạ, Trương Thiên Hạo trong mắt anh chỉ là một con kiến hôi mà thôi!
Ngay lúc này, Tống Từ đỏ mặt, ấp a ấp úng nói: “Thẩm Lãng, đêm nay cũng không thể được...”
“Cái gì?” Thẩm Lãng bình tĩnh nhìn cô.
“Chính là...!cái đó?”
“Cái đó là cái gì?”
“Được rồi, tôi sẽ nói thẳng ra, đêm nay tôi không thể về nhà với anh được.” Tống Từ xấu hổ.
Nhưng vào lúc này, Thẩm Lãng cười nhạt.
“Đêm nay, không thể tùy theo ý cô được.”.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Siêu Cấp Thiếu Gia
- Chương 111: Người Tàn Độc Không Nói Nhiều