“Cậu nói gì thì nói, dù sao tôi cũng sẽ không trả tiền!” Anh ta bắt đầu giở thói đểu giả.
Phương Dạ trực tiếp chọc vào điểm đau của Chu Kỳ: “Cậu không có tiền trả đúng không?”
“Tôi không có, lẽ nào cậu có sao?” Chu Kỳ tức giận.
“Xin lỗi, tôi thật sự có.” Phương Dạ cười nói.
Chu Kỳ giễu cợt: “Nếu như cậu có thì tôi sẽ quỳ xuống kêu cậu hai tiếng ông nội!”
“Miễn đi, tôi không muốn có một đứa cháu trai như cậu.” Phương Dạ cười lấy thẻ ngân hàng ra: “Người đẹp, có thể quẹt thẻ không?”
“Được thưa anh!” Phục vụ cầm thẻ ngân hàng quẹt nhẹ vào máy POS. Sau khi Phương Dạ nhấn vài lần mật khẩu thì việc thanh toán đã hoàn thành.
Chuyện gì vậy, cái này thực sự có hơn hai triệu tệ?
Con mắt của mấy người Lương Tiểu Lệ gần như muốn rớt ra ngoài. Bọn họ nhìn thấy rõ ràng đó không phải là thẻ tín dụng. Cho thấy trên người Phương Dạ thật sự có rất nhiều tiền!
Ánh mắt của Lâm Sương Sương đối với Phương Dạ trở nên cực kỳ phức tạp. Cô ta nằm mơ cũng không nghĩ đến “lốp dự phòng” đã bị cô ta từ bỏ thực sự là con nhà giàu ẩn mình. Người có thể tùy tiện bỏ ra hơn hai triệu tệ để ăn một bữa cơm thì trong gia đình có thể giàu tới mức độ nào?
“Ngày mai phải đi giao hàng rồi, các cậu từ từ nói chuyện. Tôi đi trước đây, tạm biệt!” Phương Dạ vẫy tay rồi đi nhanh ra khỏi phòng.
“Mẹ kiếp, lẽ nào chúng ta đều nhìn nhầm rồi sao. Chiếc xe Poison kia thật sự là của Phương Dạ ư!” Trương Tử Khải vỗ đùi: “Tên nhóc này che giấu quá kỹ, chả trách ngay cả bà chủ của quán net cũng chủ động thêm Wechat của cậu ta!”
“Không thể nào, tên nhóc này lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Hai mắt Chu Kỳ đỏ lên, rống to: “Nhất định là lừa gạt. Cậu ta chỉ là người giao hàng, làm sao có thể so với tôi?”
Sau khi bị Phương Dạ sỉ nhục thì trong lòng anh ta gần như sụp đổ.
“Đúng rồi La Na, lấy món quà Phương Dạ tặng cậu ra xem một chút đi.” Đỗ Thiến nhớ đến những gì Phương Dạ vừa nói. Chiếc kẹp tóc kia có thể đắt hơn rất nhiều so với vòng cổ thiên nga của Swarovski!
“Được rồi.” Trong lòng La Na cũng có chút tò mò. Sau khi cô ấy mở chiếc hộp gỗ tưởng chừng đơn giản ra thì một chiếc kẹp tóc tinh xảo đính đầy kim cương đen chiếu vào tầm mắt mọi người, bên cạnh còn để hóa đơn và giấy chứng nhận.
Sau khi cầm lấy giấy chứng nhận thì giọng nói của Đỗ Thiến thay đổi: “Trời ơi, đây là kẹp tóc thiên nga đen do Alexander phát hành. Trên thế giới chỉ có một trăm cái, trị giá hơn hai mươi ba vạn!”
Sau khi Lâm Sương Sương nghe thấy những lời này thì xém chút nữa kích động xông lên cướp lấy chiếc kẹp tóc!
Bản thân rốt cuộc đã tạo nghiệp gì mà lại dâng chiếc kẹp tóc đắt tiền như vậy cho người khác?
Không được, mình nhất định phải cứu chữa. Cũng may hôm nay không từ chối Phương Dạ rõ ràng, còn có cơ hội cứu vãn. Nếu như theo đuổi lại, dựa vào nhan sắc và điều kiện của bản thân thì nhất định có thể bỏ La Na phía sau!
Sau khi hạ quyết tâm thì Lâm Sương Sương nhanh chóng cầm lấy túi xách đuổi theo.
Chu Kỳ loạng choạng suýt chút nữa đứng không vững, sau khi nhìn thấy vẻ mặt hối hận không kịp của Lâm Sương Sương thì anh ta biết nỗ lực tối nay của anh ta đã hoàn toàn không còn gì.
Phương Dạ tâm trạng vui vẻ huýt sáo ngồi lên xe của mình. Khi anh chuẩn bị khởi động xe thì một cô gái cao ráo bước tới gõ cửa xe.
Anh quay đầu lại nhìn thì thấy chính là Tần Yên Nhiên mà ban ngày đã gặp qua. Hệ thống của bản thân chính là được kích hoạt trong nhà cô ấy.
“Người đẹp, có việc gì sao?”
“Anh trai, thật không ngờ ban ngày anh giao hàng mà ban đêm lại trở thành con nhà giàu rồi?” Tần Yên Nhiên cười nghiêng nước nghiêng thành, làm cho Phương Dạ không tự chủ được nuốt nước bọt.
“Như nhau thôi, cô cũng cải trang không tệ.” Phương Dạ chỉ vào huy hiệu trên ngực của đối phương: “Thì ra cô là tổng giám đốc của khách sạn Thụy Hào?”
“Không giống sao?” Tần Yên Nhiên hơi đứng thẳng người, dáng người kiêu hãnh lập tức hiện ra, cặp đùi thon thả tròn trịa có vẻ vô cùng mê người.
“Chính thức làm quen một chút, Tần Yên Nhiên.”
“Phương Dạ.” Phương Dạ đưa tay ra nắm nhẹ tay cô ấy, cảm giác bàn tay mềm mại không xương thật thích.
“Từ lâu đã muốn tìm hiểu về Poison một chút, không phiền đưa tôi đi một chuyến chứ?”
“Không phiền!” Phương Dạ vẫn có ấn tượng tốt đối với Tần Yên Nhiên.
Cánh cửa tự động nâng lên, Tần Yên Nhiên dùng tay giữ góc váy không cho nó bay, sau đó nghiêng người ngồi vào trong xe. Mà cảnh tượng này tình cờ bị đám người Lâm Sương Sương và Chu Kỳ nhìn thấy!
Không đợi Lâm Sương Sương kêu lên thì chiếc Poison đã phát ra tiếng, chạy nhanh ra khỏi khách sạn trong sự cúi chào của mấy nhân viên bảo vệ.
“Đáng ghét, vậy mà lại chậm một bước!” Lâm Sương Sương dậm chân oán giận, lần đầu tiên cô ta ghét bỏ đôi giày cao gót tinh xảo trên chân của mình. Đẹp thì có đẹp nhưng mà không đi nhanh được.
“Này anh, người phụ nữ ngồi trên xe thể thao kia là ở khách sạn các người sao?” Trương Tử Khải đưa cho nhân viên bảo vệ một điếu thuốc.
“Ý anh là Tần tổng?” Nhân viên bảo vệ mỉm cười nhận lấy: “Cô ấy không phải ở khách sạn chúng tôi. Chính xác mà nói khách sạn chúng tôi là tài sản của gia đình cô ấy.”
“Thì ra cô ấy là cô cả nhà họ Tần?” Chu Kỳ sững sờ.
Hoa Hải có bốn dòng họ lớn Tần, Tề, Lưu và Vương. Thực lực tuyệt đối của nhà họ Tần hằng năm đều đứng đầu, nghĩ cũng biết sự giàu có và quyền lực lớn thế nào!
“Anh Kỳ, chả trách Phương Dạ có thể lái được chiếc xe mấy nghìn vạn, thì ra là bên cạnh có cô gái siêu cấp giàu có!” Giọng điệu của Trương Tử Khải chua xót.
Anh ta vô cùng khó hiểu, việc tốt như vậy tại sao lại không rơi vào người anh ta?
“Anh khinh, không ngờ được cái tên nổi tiếng Chu Kỳ anh lại sẽ thua một người được quý bà giàu có bao nuôi!” Chu Kỳ phun nước bọt oán giận nói.
Trong lòng Trương Tử Khải đã nghĩ ra một kế hoạch: “Anh Kỳ, nếu Phương Dạ này đã không biết xấu hổ như vậy thì chúng ta có nên giúp cậu ta “tuyên truyền” hay không?”
“Ý chú là nói chuyện cậu ta được quý bà giàu có bao nuôi cho mọi người đều biết, khiến cho cậu ta hoàn toàn thân bại danh liệt?” Ánh mắt Chu Kỳ sáng lên, đây là một cách rất hay để xả giận!
Trương Tử Khải cười: “Đúng vậy, hồi nãy em đã quay video rồi, chỉ cần xử lý một chút là có thể đăng tải, thuê thêm mấy người vào bình luận cho náo nhiệt. Em đảm bảo cậu ta sẽ trở thành nhân vật hot trong trường!”
“Cứ làm như vậy đi!” Chu Kỳ gật đầu: “Đúng rồi, nhớ che mặt của cô cả nhà họ Tần. Nhà họ Tần doanh nghiệp lớn như vậy, lỡ như người ta điều tra thì chúng ta sẽ xong đời!”
“Yên tâm đi anh Kỳ, việc này em đảm bảo sẽ làm thật tốt!”
“Được, nếu như làm tốt thì anh sẽ thưởng cho chú năm vạn tệ!”
“Cảm ơn anh Kỳ…”
Mười lăm phút sau, chiếc xe Poison đã dừng lại ở một bên quán thịt nướng bên ngoài khu chung cư cao tầng.
Sau khi nhìn thấy Tần Yên Nhiên bước xuống từ xe thể thao thì một người đàn ông lập tức cầm lấy điện thoại: “Alo, anh Lý phải không? Đã nhìn thấy mục tiêu, hình như cô ấy ăn thịt nướng ở đây. Đúng đúng đúng, chính là cổng chính trên con đường này…”
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về, cô gái bé nhỏ này mời anh ăn thịt nướng!” Tần Yên Nhiên cười nói.
Phương Dạ lúc ở khách sạn quả thật chưa ăn no. Những món bào ngư, nhân sâm, vi cá đó mặc dù vô cùng đắt nhưng không có món nào có thể làm no bụng, vẫn là thịt nướng hợp với khẩu vị của anh.
Nhìn thấy Tần Yên Nhiên gọi món một cách thành thạo thì Phương Dạ không khỏi tò mò nói: “Tài sản của cô ít nhất cũng phải hơn nghìn vạn vậy mà có thể ăn mấy quán ven đường sao?”
“Không phải anh cũng như vậy ư?” Tần Yên Nhiên cười nói: “Lái chiếc xe Poison mấy nghìn vạn đi giao hàng, một bữa uống hết chai rượu đỏ hơn hai trăm vạn nhưng bây giờ không phải cũng ngồi ở đây sao?”
“Nói cũng đúng. Đúng rồi, kêu ông chủ cho thêm ớt vào, như vậy ăn mới có hương vị…”
Khi cả hai người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ thì một chiếc xe hơi năm chỗ dừng lại bên đường, bảy tám người thanh niên bước xuống.
Trên cơ thể họ ít nhiều gì cũng có hình xăm giống như dân xã hội đen, những người qua đường đều đi đường vòng, không dám nhìn thẳng bọn họ.
Người đàn ông cạo trọc đầu đang dẫn đầu khẽ ra lệnh: “Đợi ánh mắt ra hiệu, đàn ông thì dọa chạy là được rồi, nhất định không tổn thương phụ nữ. Quan trọng nhất là không được làm ông chủ bị thương, nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ rồi anh Chuột!”
“Chúng ta đi!”
Một nhóm người hùng hổ đi về phía quán thịt nướng…