Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Siêu Cấp Shipper

Chương 544: Tranh vẽ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thấy người phụ nữ không có mặt mặc đồ xám đang lao thẳng tới, Lão Lỗ ngay lập tức nhanh chóng điều chỉnh lại cơ thể, chính vào lúc đang định rút kiếm đâm ra thì con quái vật cách anh ta không đến nửa mét bỗng nhiên dừng lại trong nước, sau đó bắt đầu khoa tay múa chân vùng vẫy loạn lên.

Tình huống gì thế?

Chính vào lúc Lão Lỗ và Dương Lãng còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, trên người người phụ nữ không có mặt kia đột nhiên phun ra một tia máu màu đỏ nhạt, ngay sau đó, sau lưng cô ta xuất hiện một cái miệng lớn đẫm máu, trong chốc lát đã nuốt chửng nửa thân người của cô ta!

Trong làn nước đã vẩn đυ.c màu máu, một cái đuôi khổng lồ dài hơn hai mét xẹt qua, khúc gai xương trên đỉnh đặc biệt bắt mắt!

Một màn đáng sợ này khiến cho hai người sởn gai ốc, không ổn rồi, chính là con cá sấu ở trong cái bẫy kia!

Nếu như là ở trên mặt đất, Lão Lỗ và Dương Lãng đương nhiên sẽ không sợ nó, nhưng ở trong nước chính là địa bàn của người ta, chỉ dựa vào hai con dao với một cái Trảm Nghiệp hoàn toàn không có tác dụng gì, nhưng đã quá muộn để rút phá ma nỏ ở sau lưng ra rồi, hai người ngay lập tức bơi ngược lại, hy vọng có thể chạy đến chỗ cầu thang trước khi con cá sấu chú ý đến bọn họ.

Còn về Phương Dạ ở phía sau liệu có đυ.ng phải con cá sấu hay không, bây giờ họ cũng không lo được nhiều như thế nữa rồi.

Tiếc là trời cao không chiều lòng người, con cá sấu rất nhanh đã nuốt chửng người phụ nữ không mặt yểu điệu kia, nó mở con mắt duy nhất liếc nhìn hai người đang hoảng loạn tháo chạy ở cách đó không xa một cái, sau đó lắc người đuổi theo.

Ở trong nước, tác dụng của cái đuôi khổng lồ của con cá sấu có thể ví như cái chân vịt, tùy ý lắc lư một chút đã có thể lao về phía trước những bốn năm mét, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn cả cá, hai người sao có thể bì được.

Mắt thấy Lão Lỗ sắp bị đuổi kịp rồi, Dương Lãng cũng không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp ném con dao trong tay về phía đầu của con cá sấu, cố gắng câu giờ cho đồng đội của mình.

Đáng tiếc, lực cản của nước quá lớn, con dao sắc bén chém lên da của con cá sấu hoàn toàn không hề hấn gì, ngược lại càng kích động nó, chỉ thấy cái đuôi dài dùng sức quẫy một cái, cái miệng lớn đang há ra đã cách đôi chân của Lão Lỗ không đến một mét rồi!

Mẹ nó, ông đây liều với mày!

Lão Lỗ không chịu khoanh tay chờ chết, đang lúc muốn xoay người quyết một trận tử chiến thì con cá sấu đột nhiên lại vọt lên phía trước, há to cái miệng đầy máu cắn thẳng xuống nửa người dưới của anh ta.

Lão Lỗ sợ đến hồn xiêu phách lạc, nếu như bị con quái vật cắn ở dưới nước thì chẳng khác nào vô phương cứu chữa, chính vào lúc anh ta chuẩn bị nhắm mắt chờ chết thì một mũi tên gỗ bất ngờ xuyên qua chỗ cổ họng của con cá sấu, trên mũi tên còn có một tia bọt máu!

Động tác của con cá sấu đã dừng lại ở ngay lúc nó há miệng ra, sau đó nó từ từ chìm xuống, Lão Lỗ nhanh chóng bơi về phía sau một hai mét, tránh cho hàm răng sắc nhọn đáng sợ kia làm mình bị thương.

Đợi sau khi con cá sấu chìm xuống dưới đáy nước, lúc này hai người mới phát hiện, thì ra trên đầu nó đã bị một mũi nỏ lông vũ màu vàng đâm xuyên qua, mà người cầm phá ma nỏ trong tay, trên eo còn dắt súng lục bằng vàng là Phương Dạ đang nhàn nhã bơi qua phía này.

Khỏi cần nói, mũi nỏ làm từ than gỗ trăm năm này chắc chắn là kiệt tác của anh.

Phương Dạ làm động tác OK với hai người, hai người lại không hẹn mà cùng giơ ngón cái lên, sau đó tiếp tục bơi về hướng cửa của lối đi.

Sau hơn mười giây, ba người cuối cùng cũng đến được chỗ cầu thang, sau khi lên bờ, Dương Lãng và Lão Lỗ đều thở hổn hển, chỉ có Phương Dạ vẫn giữ được bộ dạng điềm nhiên như không, cảm giác không khác gì so với lúc trước khi xuống nước.

Dương Lãng không kìm được mà vô cùng bái phục, xem ra anh ta nói mình có thể nhịn thở bảy tám phút dưới nước chắc chắn là đang khiêm tốn, xem bộ dạng này, có lẽ khoảng mười phút cũng hoàn toàn không thành vấn đề!

Ba người đều cường tráng khỏe mạnh, cũng không cần quan tâm đến việc quần áo đã ướt sũng cả rồi, sau khi kiểm tra lại trang bị một chút thì lập tức tiếp tục đi về phía trước.

Bọn họ cũng không sợ đi nhầm đường, bởi vì cái dây xích sắt khổng lồ kia vẫn luôn ở đây, chỉ cần đi theo nó là được.

Phương Dạ đeo lại phá ma nỏ lên lưng, sau đó rút Diệt Tà ra cho róc hết nước, mở ra xem một cái, bên trong vẫn còn ba viên đạn vàng óng.

“Lão Lỗ, anh nói xem mấy viên đạn này ngấm nước rồi thì còn dùng được không?”

“Đương nhiên là dùng được, đạn Diệt Tà này là do linh tức điều khiển, đừng nói đến ngấm nước, cho dù là ở trong nước thì cũng bắn được.” Lão Lỗ vẻ mặt khâm phục nói: “Không ngờ rằng món vũ khí linh năng này của đội trưởng Nhan lại được cậu tìm thấy, lợi hại đấy!”

“Thường mà thôi, top 3 thế giới.” Phương Dạ vui vẻ cắm khẩu súng lục vào lại bên eo, bây giờ anh có ba món vũ khí trong tay, mặc dù phá ma nỏ đã không còn tên nữa, nhưng Trảm Nghiệp và Diệt Tà vẫn có thể dùng được, cảm thấy quả thực không tồi.

Nếu như hệ thống của mình có thể thưởng thêm vài món vũ khí linh năng thì tốt rồi, như thế chắc chắn sẽ cao hơn vài bậc so với hội Phi Điều, chẳng phải sẽ rất tuyệt sao?

Chính vào lúc anh đang suy nghĩ lên tận trời, Dương Lãng đột nhiên đẩy ba mũi nỏ đến: “Tiểu Phương, cậu cầm lấy ba mũi nỏ này đi, tôi mang theo cũng không nhiều, chỉ có thể chia cho cậu một nửa thôi.”

“Cảm ơn đội trưởng Dương!” Phương Dạ vui vẻ đón lấy, đây là hai mũi nỏ lông vũ màu vàng với một mũi nỏ lông vũ màu đỏ, có lẽ là đủ dùng rồi.

Sau khi men lên trên theo cầu thang được một đoạn thì lại chuyển sang một lối đi tà tà hướng xuống dưới, mà hai bên lối đi lại có hai con kênh rộng hơn một mét, không biết sâu bao nhiêu, trên tường còn khắc không ít tranh vẽ, cứ cách khoảng mười mét là lại có một cái đui đèn cao hơn nửa mét.

Những cái đui đèn này nhìn chí ít cũng phải có hơn nghìn năm lịch sử, chúng được điêu khắc tinh xảo, hình dạng người cá sinh động như thật, có điều đây không phải là những mỹ nhân ngư trong truyện thần thoại truyền thuyết của phương Tây, mà là kiểu quái vật đầu người thân cá, hơn nữa bên trong đui đèn còn tồn lại không ít dầu mỡ, từ xa đã có thể ngửi thấy được mùi tanh của biển cả.

Lão Lỗ rút ra một con dao găm, móc lấy một ít dầu, sau đó đưa lên mũi ngửi kĩ một hồi, nhăn mày nói: “Giống mùi của dầu cá, có lẽ nào đây chính là Thiên Niên Giao Đăng trong truyền thuyết?”

“Thử một chút không phải là biết ngay sao.” Dương Lãng lấy ra một cái bật lửa chống gió, đốt bấc đèn lên cạch một tiếng, ánh lửa dịu dàng ngay lập tức chiếu sáng môi trường xung quanh.

Thứ nằm ngoài dự liệu chính là, mặc dù anh chỉ thắp sáng một cái giao đăng thôi, nhưng những cái giao đăng khác cũng lần lượt tự cháy, hiển nhiên giữa những cái đui đèn này có cơ quan kết nối với nhau, Phương Dạ nhất thời ngạc nhiên không ngớt.

Sau khi tất cả những cái đui đèn đều cháy lên, ba người cảm thấy ấm áp lên không ít, trong lối đi dường như cũng không còn âm u đáng sợ như trước nữa.

Dương Lãng tắt đèn pin đi, ra hiệu mọi người tiếp tục đi về phía trước, bởi vì không chắc chắn được hai con kênh sâu bên cạnh có tồn tại mấy thứ giống như con cá sấu kia hay không, vậy nên bọn họ đều cố ý đi vào giữa, hơn nữa còn luôn nắm chặt vũ khí trong tay, có thể ra trận bất cứ lúc nào.

Cứ đi cứ đi, Phương Dạ bị tranh vẽ trên tường thu hút, bởi vì anh nhìn thấy trên mặt của một trong số những bức tranh đó có thứ hình vẽ giống như vực sâu mờ mờ ảo ảo!

Tiếp tục đi về phía trước, anh lại nhìn thấy hình vẽ Thành Hoàng Kim và ốc đảo, ở giữa hai thứ đó còn có một ngọn núi cao nhô lên khỏi mặt nước, trên đỉnh núi còn có một con tinh tinh khổng lồ kỳ dị đang quỳ.

Nói nó kì dị là bởi vì con tinh tinh đó có tận ba cái đầu, nhìn giống hệt như Na Tra Tam Thái Tử, hơn nữa gương mặt trên cái đầu nào cũng vô cùng hung hãn, còn đáng sợ hơn nhiều so với hộ pháp ở trong phim điện ảnh.

Phương Dạ lẩm bẩm nói một mình: “Lẽ nào người xây nên ngôi mộ cổ này đã từng đến đảo Thiên Đường, con tinh tinh ba đầu kia, lẽ nào chính là cái tên đã phát ra tiếng gầm quái dị ở trong hồ?”
« Chương TrướcChương Tiếp »