Sau khi mấy người Hồng Diệp đến được phòng mộ chính thì không phát hiện ra bất kỳ ai mà tìm được vài cái hộp rỗng ở bên cạnh Tỏa Long Tĩnh, rõ ràng là do mấy người ở phân nhóm Nam Sơn để lại, theo như phân tích của bọn họ, chắc hẳn mấy người Tiết Ngưng Sương đã đi xuống dưới giếng rồi, bốn người họ cũng không suy nghĩ nhiều, sau khi sửa soạn lại một chút thì cũng chuẩn bị xuống dưới giếng.
Nghe đến đây, Dương Lãng không nhịn được, ngờ vực hỏi: “Đội trưởng Nhan, các cô không mang theo bất kỳ một thiết bị lặn nào, sao lại vội vàng xuống giếng như thế?”
Hồng Diệp giải thích: “Bởi vì lúc đó trong Tỏa Long Tĩnh không có nước.”
Không có nước?
Dương Lãng và Bạch Như không hẹn mà cùng nhìn xuống giếng một cái, đâu có bị hoa mắt đâu, rõ ràng là có nước.
Hơn nữa trên cơ thể hai người còn đang nhỏ nước, điểm này nhất định không thể làm giả được.
Nói như vậy, nước của giếng này là vừa mới xuất hiện thôi?
Lão Lỗ nói: “Đây liệu có phải là hiệu ứng thủy triều lên xuống không, ở trong không ít những câu chuyện truyền thuyết dân gian có nói, một đầu khác của Tỏa Long Tĩnh thông với biển Đông, vậy nên mới xảy ra hiện tượng này?”
Bạch Như phản đối: “Không thể nào, nơi này cách bờ biển ít nhất cũng phải vài trăm cây số, hơn nữa thời gian thủy triều lên cũng không khớp, tôi nghĩ có lẽ là trò quỷ quái do cơ quan trong ngôi mộ gây ra.”
Dương Lãng ngắt lời bọn họ: “Đừng cắt ngang, để đội trưởng Nhan tiếp tục nói.”
Hồng Diệp tiếp tục nói: “Thực ra cái giếng này cũng không sâu lắm, sau khi bốn người bọn tôi và tiểu Kha xuống dưới đáy giếng thì phát hiện ra một cánh cửa đá phủ đầy rêu xanh, phía sau cánh cửa đá là một lối đi rất dài, hai bên dựng rất nhiều… Rất nhiều tượng khắc.”
Khi nói đến đây, gương mặt xinh đẹp của cô bỗng nhiên hơi đỏ lên, biểu cảm cũng trở nên có chút kì quái.
Ông lớn Dương Lãng vậy mà lại không hề phát hiện ra sự khác thường của cô ta, tiếp tục hỏi: “Vậy tiếp theo đó thì sao, có nhìn thấy mấy người Ngưng Sương không?”
Phương Dạ dường như nhận ra điều gì đó, anh nhếch mép, chọc chọc cánh tay của Lão Lỗ, thấp giọng hỏi: “Lão Lỗ, có phải đội trưởng của các anh thích đội trưởng Tiết hay không?”
“Thích cái rắm ấy, rõ ràng là yêu thầm mới đúng.” Lão Lỗ cũng không giấu gì anh, trực tiếp bán đứng đội trưởng luôn: “Đội trưởng Tiết là đại mỹ nữ hạng nhất hạng nhì trong hội đó, có điều người cũng như tên, thái độ khá là lạnh lùng, chính là kiểu không thèm nhìn thẳng những tên đàn ông bình thường lấy một cái!”
Tinh thần hóng hớt của Phương Dạ bỗng nhiên nổi lên phừng phừng: “Vậy anh nghĩ đội trưởng Dương có hy vọng không?’
Nói thật thì, tuy rằng Dương Lãng không tính là đẹp trai, hơn nữa trên mặt còn có một vết sẹo, nhưng hình tượng của anh ta nam tính và mạnh mẽ, khí khái tràn đầy, chắc chắn cũng có không ít thiếu nữ thích điểm này, suốt dọc đường, Phương Dạ không chỉ một lần nhìn thấy ánh mắt của Bạch Như có gì đó không bình thường, rõ ràng là một trong những người mê mệt anh ta, nói không chừng Tiết Ngưng Sương cũng thích phong cách kiểu này thì sao?
“Tôi thấy chưa chắc, anh ta đã theo đuổi đội trưởng Tiết gần hai năm rồi, nhưng đội trưởng Tiết chưa từng hé lời lấy một lần…”
Chính vào lúc hai người đang thì thầm to nhỏ, Hồng Diệp tiếp tục nói: “Mặc dù chúng tôi không gặp được đội trưởng Tiết, nhưng lại phát hiện được một cái xác vụn nát ở cuối đường đi, sau khi trải qua quá trình khám nghiệm kỹ càng, xác nhận anh ta chính là thành viên của phân nhóm Nam Sơn, Nhϊếp Viễn Tề!”
Lão Lỗ đột nhiên sững sờ: “Cái gì, lão… Lão Nhϊếp đã chết rồi sao?”
Anh ta và Nhϊếp Viễn Tề là nhân viên điều tra vào hội cùng một đợt, bởi vì khoảng cách giữa Nam Sơn và Phật Giang cũng không xa, vậy nên hai người đã từng cùng nhau xử lý một vài sự việc, giao tình giữa hai người cũng coi như không tồi, tháng trước còn cùng nhau uống rượu nữa.
“Thật xin lỗi, anh ta quả thực đã chết rồi.” Hồng Diệp rút một cái huy hiệu lục giác ra từ trong túi áo, sau đó đưa cho Lão Lỗ.
Sau khi nhìn thấy những con số quen thuộc ở mặt sau của huy hiệu, Lão Lỗ thở dài một hơi, tinh thần bỗng chốc trở nên ủ rũ đi rất nhiều.
Dương Lãng lại hỏi: “Vậy là thứ gì đã gϊếŧ chết anh ta?”
Hồng Diệp lắc lắc đầu: “Không rõ nữa, trên người anh ta toàn là vết cắn, nửa thân dưới bị cắn xé đến nát nhừ, giống như bị mấy con vật kiểu như cá sấu ăn tươi nuốt sống vậy.”
Sau khi nghe đến đây, trong đầu của mọi người đều hiện lên hình ảnh con quái vật ở trong nước đã ăn thịt A Qua tội nghiệp!
Chẳng lẽ cái bẫy lại thông với Tỏa Long Tĩnh?
Dương Lãng lại hỏi: “Thế sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Hồng Diệp đột nhiên rùng mình một cái, không biết là do lạnh hay là do nhớ lại chuyện gì đó đáng sợ.
“Chúng tôi ra khỏi lối đi, trước mặt là một cái cầu thang xoắn ốc đi lên trên, đang định tiến về phía trước thì bên tai bỗng nhiên nghe thấy tiếng phụ nữ khóc, hơn nữa khoảng cách vô cùng gần, sau khi mọi người giơ đèn pin lên tìm kiếm xung quanh một hồi, Lý Vạn Giang phát hiện ra một cô gái tóc đang quỳ trên mặt đất ở sau một bức tượng.”
“Trên người cô ta khoác một cái áo mỏng vải voan màu xám, dường như khóc rất thảm thương, việc cô ta xuất hiện ở dưới Tỏa Long Tĩnh vốn đã là một chuyện hết sức quỷ dị rồi, nhưng lúc đó Lý Vạn Giang cứ giống như thể bị quỷ mê hoặc tâm trí vậy, nhất thời không nhịn được mà tiến lên vỗ vai cô ta!” Sắc mặt Hồng Diệp càng ngày càng nhợt nhạt, mà biểu cảm của Lý Kha ngồi bên cạnh cô ta cũng không khác là bao, có thể thấy tình hình lúc đó khủng khϊếp như thế nào, lại còn có thể để lại bóng ma tâm lý cho những nhân viên điều tra thâm niên!
“Sau khi người phụ nữ mặc đồ xám đó quay đầu lại, chúng tôi thấy rõ mồn một, cô ta vậy mà… Vậy mà…”
Phương Dạ nhịn không được mà bắn ra một câu: “Vậy mà lại không có ngực?”
Mọi người: …
Bầu không khí vốn hồi hộp và đáng sợ trong chốc lát bị câu nói này của anh phá vỡ, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, còn Hồng Diệp và Bạch Như thì thẹn quá hóa giận, đồng thời gầm lên với anh: “Anh im miệng!”
Phương Dạ lập tức biết điều ngậm miệng lại, còn làm động tác kéo khóa lại.
Hồng Diệp cảm thấy mạch suy nghĩ của mình đã bị đảo lộn, cô hỏi: “Ban nãy tôi nói đến đâu rồi?”
Bạch Như: “Nói đến không có ngực… Không đúng, nói đến người phụ nữ kia quay đầu lại rồi!”
Gương mặt xinh đẹp của cô ta có chút ửng đỏ, lại quay đầu hung hăng lườm Phương Dạ một cái.
Bị trận chọc cười này quấy rầy, sự sợ hãi trong lòng Hồng Diệp đã bớt đi hơn nửa, cô ta tiếp tục nói: “Lúc đó bốn người bọn tôi đều bị dọa cho một trận, bởi vì trên mặt người phụ nữ đó ngoại trừ một cái miệng nhỏ thì không còn ngũ quan nào khác, hoàn toàn giống như một cái… Một cái…”
Cô ta nhất thời không tìm được từ ngữ nào để miêu tả, có điều rất nhanh đã có người đến giúp cô ta giải vây rồi.
Phương Dạ đột nhiên bắn ra một câu: “Như cái bảng trắng!”
“Đúng, giống hệt như một cái bảng trắng có lỗ thủng!” Hồng Diệp nói: “Lúc đó tôi bị dọa sợ đến đơ luôn, Lý Vạn Giang phản ứng rất nhanh, nhưng tiếc là trước khi anh ta rút Trảm Nghiệp ra thì người phụ nữ không có mặt kia đã bay lên rồi lao tới, cơ thể cô ta mềm mại không xương, vậy mà lại có thể quấn lên cơ thể người khác như rắn, hơn nữa miệng há ra toàn là những vòng răng nhọn, trông đáng sợ y hệt như con cá chuông, Lý Vạn Giang nhất thời không quan sát được, trực tiếp bị cắn thẳng vào sau đầu!”
“Ninh Dụ ở gần đó nhất vốn muốn giải cứu cho anh ta, nhưng ai mà ngờ được sau khi Lý Vạn Giang đơ ra được một giây thì lại rút Trảm Nghiệp ra chặt đứt cổ cậu ta, lúc này chúng tôi mới biết, thì ra người phụ nữ không có mặt kia đã khống chế tâm trí của cậu ta rồi!”
Phương Dạ không kìm được hỏi: “Thế sau đó thì sao?”
“Sau khi Lý Vạn Giang gϊếŧ chết Ninh Dụ thì lại lao về phía chúng tôi, người phụ nữ kia cứ dính trên người cậu ta như cặp song sinh dính liền vậy, tôi cũng hết cách, chỉ có thể rút Diệt Tà ra bắn cho cậu ta một phát!”