Chương 535: Trùng tộc

Ba!

Giọng nói của Tiền sư gia vẫn còn vang vọng trong thông đạo, Nhị Cẩu Tử hung hăng quơ mạnh xẻng, con sâu một sừng lập tức bị đập thành bánh nhân thịt rớt xuống một đường thẳng tắp, động hai cái liền không còn nhúc nhích.

Nhị Cẩu Tử dương dương đắc ý quay đầu lại hỏi: “Cậu họ, vừa rồi cậu la gì vậy?”

“La cái gì cũng vô dụng, đã bị cháu đánh chết.” Tiền sư gia hối hận dậm chân: “Sâu trong thi thể có thể lớn như vậy, khẳng định không phải là dạng tốt lành gì, cháu làm việc xúc động như vậy, sẽ gây phiền phức lớn!”

Nhị Cẩu Tử không cho là đúng nói: :Một con sâu mà thôi, có gì to tát, đánh thì đánh, chẳng lẽ còn muốn cháu nhặt lên hô hấp nhân tạo cho nó sao?”

Tiền sư gia không muốn dây dưa đề tài này với hắn ta, đành phải nói: “Được rồi, cậu nói không lại cháu, mau tiếp tục, đừng lãng phí thời gian.”

Nhị Cẩu Tử cầm lấy cái nắp hủ thứ ba dùng sức nhấc lên, lúc nắp hủ mới mở được một nửa, chuyện vô cùng quỷ dị đã xảy ra.

Chỉ thấy trong hủ đột nhiên xuất hiện một cái gì màu đen chui ra, vậy mà lại kéo nắp hủ đóng ngược trở về, thiếu chút nữa đã kẹp luôn mấy đầu ngón tay của Cẩu Nhị Tử.

“Ốc Tào, vừa rồi là cái quỷ gì?” Một tên trộm mộ sợ tới mức lui về phía sau vài bước, trực tiếp lấy súng trường trên vai xuống nhắm thẳng vào cái hỉ, mà nét mặt của những người khác cũng tràn đầy vẻ kinh dị.

“Lão Lỗ, nhìn qua thì giống như một bàn tay, chẳng lẽ bên trong thật sự là cương thi?” Phương Dạ không có nửa phần sợ hãi, trong lời nói ngược lại còn mang theo một loại cảm giác hưng phấn.

“Ai biết được, chắc là vậy.” Bộ dáng Lão Lỗ cũng không có quá lo lắng, bởi vì đây vốn là công việc hàng ngày của Phi Điều mà thôi.

Trong mắt điều tra viên, cương thi quỷ quái gì thì thật ra cũng không có gì kỳ lạ, tất cả đều phân loại thành tà vật là được…

Bởi vì vấn đề về góc độ, nên Nhị Cẩu Tử không nhìn thấy khung cảnh trong hủ, nhưng hắn ta lại cảm nhận vô cùng chân thật lực mà nắp hủ đóng xuống.

“Quái, cái nắp này sao lại tự mình đóng lại?” Nhị Cẩu Tử xoa tay đang muốn nhấc lên một lần nữa, Tiền sư gia đã vội vàng ngăn người lại.

“Chờ một chút, trong hủ này có quỷ!”

“Cậu nói gì vậy? Có quỷ?”

Ngay khi Nhị Cẩu Tử quay đầu nhìn lại, nắp hủ vậy mà tự động mở ra, đám đen vừa rồi xuất hiện thoáng cái kéo cánh tay hắn ta, sau đó mạnh mẽ lôi người vào trong!

Má ơi!

Sau khi Nhị Cẩu Tử hét thảm một tiếng, nửa người đã bị kéo vào trong, chỉ còn lại đôi chân ở đó liều mạng đạp loạn.

Tiền sư gia cách đó gần nhất cũng không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng tiến lên ôm lấy chân hắn ta, mà ba tên trộm mộ bên cạnh cũng xông tới hỗ trợ, mấy người hợp lực, vậy mà có thể kéo Nhị Cẩu Tử ra từng chút.

Ngay khi Dương Lãng đang cân nhắc có nên đi lên cứu người hay không, trong hủ đột nhiên truyền đến một sức mạnh khó chống lại được, vυ"t một tiếng liền kéo Nhị Cẩu Tử đi, Tiền sư gia bất ngờ không kịp đề phòng, dẫn đến đầu bị đập vào miệng hủ, ông ta thét thảm một tiếng ngã ra mặt đất, trên đầu lập tức chảy máu tươi ròng ròng.

Ầm!

Sau khi Nhị Cẩu Tử biến mất, nắp hủ cũng nặng nề tự động khép lại, dù cho ba tên trộm mộ có cố gắng như thế nào cũng khó nhấc lên được, giống như bị dính chặt lại, chỉ mơ hồ nghe được tiếng kêu thảm thiết sắp chết của Nhị Cẩu Tử.

“Tổ trưởng Dương, chúng ta có cần ra tay không?” Bạch Như thấp giọng hỏi: “Tám chín phần mười trong con hủ này là một tà vật, không được giữ lại.”

Dương Lãng lắc đầu: “Hiện tại cứu người quan trọng hơn, chờ đến khi tìm được tổ trưởng Nhan cùng tổ trưởng Triết bọn họ rồi nói sau, cái hủ này lại không có chân, chạy không thoát.”

“Nhị Cẩu Tử, Nhị Cẩu Tử!” Tiền sư gia mặc kệ che đầu đẫm máu của mình, cầm xẻng trên mặt đất ném về phía cái hủ.

Chỉ nghe một tiếng keng thật lớn, hủ không chút sức mẻ, chỉ bị đập ra một lỗ nhỏ, mà Tiền sư gia gầy yếu bị lực bắn ngược lui về sau vài bước, lưng trùng hợp chạm vào cái hủ thứ hai.

“Mẹ nó, một cái hủ nát mà thôi, tao không tin không đập bể được mày!” Tiền sư gia đang muốn cầm xẻng lên, sau đầu đột nhiên truyền đến một tiếng động lớn!

Bạch Như kêu to một tiếng: “Cẩn thận sâu!”

Lúc Tiền sư gia phản ứng kịp, đã bị bảy tám con sâu một sừng phát sáng bò lên lưng, trước mắt bao người, những con sâu này dùng sừng cưa trên trán hung hăng đâm vào thân thể ông ta.

Trong sắc máu bắn tung tóe cùng tiếng kêu thảm thiết thê lương, đám sâu một sừng dễ dàng xé lớp da của Tiền sư gia chui vào trong cơ thể, vui vẻ xuyên thủng lục phủ ngũ tạng.

Khi ông ta hộc máu ngã xuống đất, đám sâu một sừng bò ra từ xác chết, giống như thủy triều tiến về phía những người khác!

Bây giờ bất chấp Nhị Cẩu Tử trong hủ, ba tên trộm mộ lấy súng trường bắt đầu bắn, các nhà điều tra cũng lần lượt nổ súng, mưa đạn trong nháy mắt đã ngăn chặn cuộc tấn công của bầy sâu.

Bây giờ cũng không cần quan tâm có chính xác hay không, mọi người tùy ý lựa chọn thông đạo bên phải, Lão Lỗ và Phương Dạ đi phía trước dò đường, mà Dương Lãng với Viên Mục thì phụ trách bộc hậu đằng sau.

Sau khi tất cả mọi người tiến vào trong thông đạo, Dương Lãng vốn định ném lưu đạn đi, nhưng đột nhiên nhớ tới nơi này là trong núi, dùng lưu đạn có chút không ổn, vì vậy đổi thành đạn pháo, sau khi kéo chốt thì ném vào bầy sâu, sau đó cong chân chạy như điên cùng Viên Mục.

Ầm!

Hai người chạy không xa, một ngọn lửa nổ tung thông đạo, dầu trên người những con sâu này rất dễ bắt lửa, trong nháy mắt liền biến thành vô số quả cầu lửa nhỏ, chúng hoảng loạn chạy trốn khắp nơi, vì vậy làm cho các đồng loại khác cũng xui xẻo, sẽ biến thành một quả cầu lửa mới.

Mấy con sâu bị đốt đến nửa sống nửa chết bò trở lại trong thi thể, một giây sau, thi thể nổ tung, trong thông đạo lại xuất hiện một ánh lửa chói mắt!

Sóng xung kích mạnh mẽ thậm chí còn làm nổ tung những cái hủ khác, khiến cái hủ chứa Nhị Cẩu Tử hung hăng rơi xuống đất, trực tiếp vỡ thành ra, để lộ hai cỗ thi thể quấn vào nhau…

Sau khi nghe thấy tiếng nổ thứ hai truyền đến từ phía sau, Dương Lãng cũng có chút ngạc nhiên: “Chuyện gì vậy, sao lại nổ tới hai lần?”

Nhìn bụi bặm rơi xuống đầu và mặt đất lay động, Viên Mục chỉ có thể cười khổ nói: “Chắc là những cái hủ phát nổ, những con sâu này sợ là không sống được, không biết đường ra có bị chặn hay không, chỗ này cũng không tín hiệu gì đáng nói.”

Bây giờ hối hận cũng không còn kịp nữa, mọi người chỉ có thể tiếp tục đi vào sâu, sau khi đi khoảng hơn một trăm mét, đường đằng trước dưới chân của Phương Dạ đột nhiên không còn, sau đó cả người anh lập tức rơi xuống dưới…