Dưới ánh trăng sáng tỏ, những con lợn rừng bình thường như xe bọc thép buồn bực điên cuồng lao về phía ngôi nhà của Bạch Như, Phương Dạ và lão Lỗ đứng ở gần cô ta nhất không kịp nghĩ nhiều, giơ súng lên lập tức bắn.
Kỹ thuật bắn súng của hai người đều tốt, nhưng sức mạnh của viên đạn thì có chút kéo dài.
Trong nháy mắt, đầu lợn rừng có hơn bốn năm lỗ máu, trong tình huống bình thường có lẽ nó đã sớm ngã xuống đất không dậy nổi rồi, nhưng nó vẫn không quan tâm điên cuồng chạy về phía trước, thậm chí còn húc sập những bức tường thấp cản đường kia.
Bạch Như cũng giơ súng lên bắt đầu bắn, cô ta nhắm vào móng trước của lợn rừng, nhưng đáng tiếc hiệu quả còn kém hơn so với lúc đầu, căn bản viên đạn không bắn xuyên qua được lớp da lợn dày kia, chỉ có thể cọ xát tạo ra một chút tia lửa mà thôi.
Hai ba giây sau, con lợn rừng khí thế hung hăng trực tiếp đâm thẳng vào tường, chỉ nghe một tiếng nổ mạnh, căn nhà được xây bằng gạch đất dày bị đâm thủng thành một cái lỗ lớn, thân thể Bạch Như trên nóc nhà lập tức lay động, thiếu chút nữa bị rung ngã xuống.
Lại một tiếng vang lớn, lợn rừng húc vỡ tường đất một lần nữa lao ra ngoài, vốn là một căn nhà cũ ít được tu sửa sao có thể chịu đựng được, lập tức đổ sụp hơn một nửa, may mà Bạch Như kịp thời nhảu sang nóc nhà bên cạnh.
Điều ngạc nhiên chính là, lợn rừng không có ý định tiếp tục tấn công Bạch Như, mà lao thẳng tới chỗ cây dong chỗ của Phương Dạ và Lão Lỗ.
Nguyên lai từ đầu đến cuối, nó chỉ lao một đường thẳng về phía trước, đúng lúc Bạch Như đứng trên đường thẳng này mà thôi.
Cho dù húc sập hai tường chắn bằng đất, nhưng tốc độ của lợn rừng không tăng mà giảm, tần suất đong đưa của bốn cái chân ngắn cao đến kinh người, giống như đạn pháo lao thẳng về phía cây dong lớn, hai người trên cây lập tức mất bình tĩnh.
Phương Dạ hét lớn: “Lão Lỗ, chúng ta có nên nhảy hay không?”
Lão Lộ trả lời: “Có lẽ không cần đâu, thân cây dong này cần phải bốn năm người mới có thể ôm hết, lợn rừng không có khả năng làm rung chuyển nó!”
Đang trong lúc do dự, con lợn rừng dùng đầu đập vào cây dong, chỉ thấy thân cây lắc lư dữ dội một lúc, sau đó phía dưới truyền tới tiếng răng rắc, hai người kinh ngạc phát hiện thân cân đang từ từ đổ xuống!
Hóa ra dưới sức lực va chạm lớn khác thường của lợn rừng, cây dong lớn trực tiếp bị gãy, bắt đầu đổ xuống.
“Mẹ kiếp, đây căn bản không phải là lợn rừng, không kém máy ủi đất nhiều lắm!” Lão Lỗ vừa mắng vừa tìm cơ hội nhảy xuống, mà Phương Dạ đã nhảy xuống đất trước một bước.
Sau khi gẫy cây đại thụ, lợn rừng khác thường nhanh chóng phục hồi lại trạng thái sau cơn choáng váng ngắn ngủi, sau đó quay đầu lại lao về phía người nào đó, mục tiêu rất rõ ràng.
“Không phải chứ, hóa ra nó xông đến chỗ tôi, nó có thù hận gì với tôi?” Phương Dạ nhanh chóng tỉnh ngộ ra, vẻ mặt lập tức xoắn xuýt: “Hình như vài ngày gần đây tôi chưa từng ăn thịt lợn, vì sao lại tấn công một mình tôi?”
Nhìn thấy anh bị dọa cho choáng váng đứng im tại chỗ, Lão Lỗ lập tức lớn tiếng trách mắng: “Nhóc con mau tránh ra, nguy hiểm!”
Con lợn rừng tăng tốc thật nhanh, như là trong chớp mắt đã vọt tới trước mặt Phương Dạ, đối phương không né không tránh, thậm chí còn thậm chí còn tiến lên một bước chuẩn bị nghênh đón tấn công!
Lão Lỗ nhìn thấy thì trừng mắt thật lớn, anh ta không ngờ thành viên điều tra mới này lại ngang ngạnh như vậy, lại chọn cứng đối cứng với lợn rừng đang chạy nước rút, cái này con mẹ nó đầu óc của anh bị úng nước sao?
Cho dù ngựa của anh có ổn định như thế nào, chẳng lẽ còn có thể so sánh với một cái cây đại thụ hơn ba bốn người mới ôm hết sao?
Anh ta cũng không biết, kỳ thật Phương Dạ cũng đã làm qua những hành động điên cuồng như vậy, hơn nữa khi đó còn không có linh giáp…
Tuy chỉ cách 5-6km, nhưng muốn cứu viện cũng đã không còn kịp nữa rồi, Lão Lỗ chỉ có thể trơ mắt nhìn một người một lợn mạnh mẽ va chạm với nhau.
Trong nháy mắt khi sao Hỏa đυ.ng vào trái đất, anh tựa như nhìn thấy một luống sóng xung kích vô hình đang nhanh chóng khuếch tán ra, sau đó là một tiếng nổ vang thật lớn!
Một giây sau, Lão Lỗ và Bạch Như bên này cũng đang lao về phía anh, thiếu chút nữa rơi hàm ra.
Lợn rừng có thể húc một cây dong lớn bật gốc ra, đột nhiên quay ngược lại đánh Phương Dạ, tốc độ so với lúc xông lên rõ ràng nhanh hơn một chút!
Ầm ầm!
Thân thể khổng lồ của lợn rừng trực tiếp đập nát một căn phòng, còn Phương Dạ đánh lẽ bị đánh bay ra thì lại từ từ đứng thẳng người lên, thậm chí góc quần áo còn không bị xốc loạn, bày ra khí phách mây trôi nước chảy của một bậc thầy.
Cho dù lực công kích của lợn rừng có áp bức đến cỡ nào cũng không phải là đối thủ của linh giáp, đương nhiên trăm phần trăm sẽ bị đánh ngược về.
Lão Lỗ cứng họng hỏi thăm: “Cậu… Cậu không sao chứ?”
“Bọ dạng này của tôi như có chuyện gì sao?” Phương Dạ cười haha: “Có lẽ anh nên hỏi con lợn rừng kia mới đúng.”
Bạch Như nhìn thấy hai người không có việc gì mới thở dài một hơi, quay người về phía doanh trại đang hỗn loạn, bởi vì Dương Lãng đang đánh nhau với hai con chó hung dữ, đám trộm mộ bọn họ đã tổn thất vô cùng nghiêm trọng…
“Tiểu thử thối, có người nào trêu chọc tiền bối như vậy sao?” Lão Lỗ trừng mắt liếc nhìn anh một cái, sau đó tò mò hỏi: “Cậu luyện Thiết Bố Sam hay là luyện khí công, có thể đánh một con lợn rừng đỉnh như vậy bay ra ngoài, thật sự rất lợi hại!”
Đỉnh cái rắm, rõ rành nó bị lực của anh đánh bay ra ngoài…
Đương nhiên Phương Dạ không thể nói linh giáp của mình ra ngoài, huống hồ cái thứ đồ chơi này nói ra người ta cũng không tin, anh đành phải nịnh hót nói: “Không phải vậy, thật ra đây là tâm pháp nội công mà Lão Viên truyền lại cho tôi, hôm nay cuối cùng cũng được nhìn lần đầu tiên.”
“Nội công tâm pháp của Diệp Bất Viên?” Lão Lỗ đột nhiên gãi đầu: “tại sao tôi chưa từng nghe ông ấy nói qua chuyện ông ấy có công pháp áp bức như vậy?”
A???
Phương Dạ lập tức sững sờ, đúng lúc anh ta muốn truy hỏi, trong đống đổ nát của căn phòng đột nhiên vang lên một tiếng động thật lớn, vô số ngói vụn và gạch vỡ bị chấn đông vung ra bốn phía, hóa ra con lợn rừng kia không bị đạn bắn chết, cuối cùng lại lao ra.
“Tên này da cứng thực sự…!” Phương Dạ đang định tiến lên, Lão Lỗ lại kéo anh lại.
“Cậu thanh niên, tên này cứ giao cho tôi, đứng sang một bên xem, cho cậu xem thủ đoạn của tiền bối!”
Lúc này Phương Dạ ngoan ngoãn nhường đường, bản thân còn chưa tìm ra phương thức tấn công của linh giáp, trong tay cũng không có vũ khí gì tiện lợi, quả thực không có biện pháp nào, cũng không thể tay không xé lợn rừng?
Cho dù bản thân có thể xé nó, nhưng huyết dịch trong cơ thể đối phương có tính ăn mòn rất cao, ngộ nhỡ bị văng tung tóe thì sẽ không có gì thú vị…
Bộ dạng lợn rừng bị đẩy lùi về phía sau cũng có chút thê thảm, hai cái răng nanh uy phong lẫm liệt chỉ còn lại một nửa, cái mũi dài nghiên sang một bên, trên ót có vết máu lờ mờ, thỉnh thoảng còn có huyết dịch màu xanh lá chảy ra, nhìn vào trông rất kỳ quái.
Tuy bộ dáng rất thê thảm, nhưng tính cách hung tàn của nó cũng không giảm bớt chút nào, rung đùi đắc ý một lần nữa rồi xác nhận vị trí của mục tiêu, móng lợn lập tức vung ra, bắt đầu chạy nước rút!
Mục tiêu của lợn rừng vẫn là Phương Dạ, mà Lão Lỗ cũng để ý tới điểm này, anh ta ném bỏ balo, cất súng lục vào bao súng, sau đó tập trung tư tưởng suy nghĩ dưỡng khí, yên lặng đứng đứng trên đường đi của lợn rừng…