Nhìn chiếc ly dùng một lần tràn đầy rượu trắng, đám phù rể đột nhiên không vui.
Người bình thường uống được một ly đã coi như không tệ rồi. Bây giờ chia đều ra thì mỗi người phải uống ít nhất mười ly mới được, thế này thì ai chịu nổi?
Mặt mày Lý Danh Dương khổ sở nói: “Các cô gái xinh đẹp, muốn chơi lớn như vậy sao?”
“Đúng vậy, cũng không ai ép mấy người!”
“Muốn dễ dàng đón Đình Đình của chúng tôi đi sao, làm gì có chuyện đó!”
“Không uống cũng được, mỗi người một phong bì đỏ 8888 thì chúng tôi sẽ bỏ qua.”
“Không được, ít nhất cũng phải 18888…”
Trước đó phong bì đã được phát gần hết rồi, Lý Danh Dương làm gì còn nhiều tiền như vậy để thoả mãn cái giá cao ngất ngưởng mà mấy cô phù dâu đưa ra?
“Vì anh em, tôi liều mạng!” Một phù rể cầm ly lên một hơi uống cạn, lập tức bị rượu mạnh cay xè làm cho không chịu nổi, khuôn mặt đỏ bừng như đít khỉ.
Mùi rượu xộc thẳng lên não, anh ta lảo đảo ngồi bệt xuống đất: “Tôi… tôi không ổn rồi, đầu choáng váng quá…”
Một ly rượu đã hạ gục được một người, sắc mặt của những phù rể khác càng trở nên khó coi.
Người thứ hai lấy hết can đảm bước lên, sau khi uống liên tục ba ly rượu thì đứng không vững nữa. Dáng vẻ anh ta loạng choạng khiến cho phù dâu bật cười không thôi.
Khuôn mặt phù rể thứ ba căm giận cầm ly rượu lên, đúng lúc định nhắm mắt một hơi uống hết thì Phương Dạ đột nhiên đứng lên.
“Để tôi, vừa hay đang khát nước!”
Anh biết thể chất cường hoá trung cấp có năng lực hồi phục khác thường. Vì vậy anh muốn thử một chút, xem có tác dụng với rượu mạnh không.
Lý Danh Dương ngạc nhiên nói: “Anh em, không phải từ trước tới giờ cậu không thích uống rượu trắng sao?”
“Tôi không thích uống nhưng không có nghĩa là tôi không uống được.” Phương Dạ mỉm cười, một hơi uống sạch, sau đó lại cầm ly thứ hai.
Trước cái nhìn chòng chọc của mọi người, Phương Dạ uống hết ly này đến ly khác. Khuôn mặt vẫn duy trì nụ cười bình thản, cảm giác giống như đang uống Coca lạnh vậy.
Trong nháy mắt, những chiếc ly dùng một lần trên bàn đã vơi đi gần một nửa.
“Không phải là rót nước chứ?” Một phù dâu cầm ly rượu lên ngửi, mùi rượu nồng nặc kí©h thí©ɧ đến nỗi khiến cô ta suýt nữa hắt hơi.
Tất cả mọi người đều sững sờ, nhìn thấy dáng vẻ thành thạo của Phương Dạ, dường như có uống hết số rượu còn lại cũng chẳng có vấn đề gì.
“Kế hoạch tác chiến thất bại, tiếp theo phải làm gì đây?” Một phù dâu nhỏ giọng nói.
“Đừng lo, còn có tớ mà!” Phù dâu mập cười khẩy nói: “Một lúc nữa sẽ cho bọn họ trải nghiệm địa ngục là như thế nào.”
Nhan Đình Đình do dự nói: “Chúng ta cũng đừng đùa quá trớn, làm đại khái là được rồi?”
Uống một trăm ly rượu trắng nồng độ cao đã xem như quá đáng rồi, cô ta vẫn sợ bạn thân sẽ nghĩ ra ý đồ hành hạ người khác hơn nữa.
“Đương nhiên là không được, đức tính của đàn ông ấy à, càng dễ dàng có được lại càng không biết trân trọng.” Phù dâu mập nghiêm mặt nói: “Đình Đình, cậu muốn sau khi kết hôn có thể trải qua những ngày tháng thoải mái thì nghe lời tớ chắc chắn không sai đâu.”
“Đúng vậy, Tiểu Ngọc là người từng trải, rất có kinh nghiệm!”
“Tớ cũng đồng ý…”
Nhan Đình Đình không còn cách nào khác, chỉ có thể thoả hiệp.
Sau khi Phương Dạ uống hết ly rượu cuối cùng, ở đó đột nhiên vang lên tiếng reo hò. Mấy người phù rể thoát khỏi kiếp nạn hào phóng tặng cho anh một tràng pháo tay nồng nhiệt.
Lý Danh Dương quan tâm hỏi: “Phương Dạ, cậu không sao chứ?”
Phương Dạ mỉm cười: “Cậu nhìn tôi giống như có chuyện gì sao?”
Thể chất sau khi cường hoá hoàn toàn không sợ rượu. Vì vậy bây giờ anh mặt không đỏ, tim không loạn. Ngoại trừ bụng dưới có hơi phồng lên thì chẳng có gì khác so với lúc chưa uống rượu.
Một phù dâu nói: “Coi như mọi người đã qua cửa ải.”
Khuôn mặt Lý Danh Dương vui mừng, lúc định vào phòng, Tiểu Ngọc đột nhiên giơ tay ngăn lại.
“Đợi đã, qua cửa ải của cô ấy rồi, nhưng vẫn còn tôi nữa.”
Một phù rể có chút tức giận: “Người đẹp, cũng không còn sớm nữa, rốt cuộc mọi người có bao nhiêu cửa ải?”
Bắt đầu từ lúc lên tầng, phù rể đã phải hoàn thành bảy tám thử thách, thử thách thì ngày càng biếи ŧɦái, mệt mỏi thật.
Tiểu Ngọc vỗ ngực nói: “Tôi bảo đảm đây là cửa ải cuối cùng, chỉ cần hoàn thành nó, mọi người có thể an tâm rước dâu rồi!”
“Được, vậy thử thách cuối cùng là gì?”
“Rất đơn giản, chỉ cần trong số các anh có người thực hiện được hai mươi cái chống đẩy là được.”
“Hai mươi cái chống đẩy, vậy thì quá dễ!”
Một phù rể thân thể cường tráng rõ ràng là khách quen của phòng tập gym. Anh ta vén tay áo định bắt đầu thì bị ngăn lại.
“Đợi một chút, tôi còn chưa nói xong mà.” Tiểu Ngọc mỉm cười nói: “Lúc chống đẩy, trên lưng phải có thêm một phù dâu mới được.”
“Cái gì?” Lý Danh Dương và các phù rể đưa mắt nhìn nhau, cõng một người lớn đã vậy còn phải chống đẩy sao?
Chẳng trách đây là thử thách cuối cùng, quả nhiên là biếи ŧɦái!
Nhưng bọn họ không ngờ được rằng điều biếи ŧɦái hơn vẫn còn ở phía sau.
“Được!” Người phù rể này tỏ ra rất tự tin về bản thân, hoàn toàn đồng ý.
Anh ta liếc nhìn đám phù dâu đang đứng phía sau, cười đùa cợt nhả nói: “Không biết người đẹp nào muốn lên lưng tôi?”
Thật lòng mà nói, mấy cô phù dâu này đều trẻ trung xinh đẹp, nhan sắc cũng ổn. Sau khi “hợp tác” không chừng có thể phát triển thêm một bước.
“Thử thách do tôi đưa ra, đương nhiên sẽ là tôi rồi!” Tiểu Ngọc trong phút chốc đã phá tan giấc mơ đẹp của anh ta.
“Không phải chứ, cô sao?” Sau khi phù rể đánh giá vóc dáng của cô ta xong, lập tức sa sầm mặt mũi: “Tôi phản đối, cân nặng của một mình cô đã bằng cả hai bọn họ cộng lại, không công bằng!”
“Ha ha ha!” Những người khác cười phá lên.
Vẻ mặt Tiểu Ngọc chứa đầy ác ý nói: “Được, anh có thể tùy ý chọn bất kì ai trong số họ, nhưng phải chọn hai người.”
“Cô… cô làm vậy có phải quá vô lý rồi không?” Phù rể tức giận nói.
Tiểu Ngọc chỉ hơi đầy đặn một chút, nhiều nhất cũng chỉ khoảng bảy mươi lăm kg, đương nhiên là nhẹ hơn nhiều so với cân nặng của hai người phù dâu cộng lại.
Tiểu Ngọc khoanh tay cười khẩy nói: “Hoặc là chọn tôi, hoặc là tùy ý chọn ra hai người trong số họ, anh tự quyết định đi.”
“Tôi… tôi chọn cô!” Sau khi do dự thì phù rể vẫn chọn cô ta. Dù sao thì nhẹ đi vài kg, khéo có thể thành công.
“Người anh em, hôm nay cậu vất vả rồi, cố lên!” Lý Danh Dương vỗ vai anh ta.
Sau khi Tiểu Ngọc ngồi khoanh chân trên lưng anh ta, người phù rể này bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Lợi hại, người phụ nữ này hình như hơn bảy mươi lăm kg thì phải?
Chuyện đã vậy thì chỉ có thể bất chấp thôi.
Một, hai, ba…
Sau khi nghiến chặt răng thực hiện ba cái chống đẩy, anh ta cảm thấy cánh tay mình nặng nề như đổ chì. Lúc đến cái thứ sáu, cuối cùng không chống đỡ được nữa bị đè sấp xuống sàn nhà.
“Gà yếu ớt!” Tiểu Ngọc cười khẩy đứng lên, còn người phù rể này thì đang hít thở khó khăn. Những phù rể khác nhìn thấy vậy thì sợ hãi.
Bị một người như xe tăng đè lên, đừng nói là chống đẩy, chỉ cần có thể thở được đã là cao siêu lắm rồi…
“Còn ai nữa?” Tiểu Ngọc khinh thường liếc nhìn bọn họ: “Nhanh chút đi, không phải mấy người đang vội sao?”
Thấy nhóm phù rể sợ hãi không ai dám nhận thử thách, Lý Danh Dương quyết định cởϊ áσ vest muốn tự mình thực hiện.
Phương Dạ đi lên phía trước kéo anh ta lại: “Dương Tử, hôm nay cậu là chú rể, tối nay là đêm tân hôn, đừng để lưng bị thương, cứ để tôi!”
“Phương Dạ, không phải cậu đang đùa đấy chứ?” Lý Danh Dương cười khổ nói: “Từ nhỏ đến lớn cơ thể cậu rất yếu ớt, trước đây còn không đánh lại con gái, có thể đối phó nổi cô ta không?”
“Không phải đã nói là không được nhắc lại chuyện này rồi sao?” Phương Dạ dở khóc dở cười nói: “Tôi đã khác xưa rồi!”
“Anh không được thì vẫn nên đổi một người cường tráng chút chứ.” Tiểu Ngọc cũng khinh thường Phương Dạ: “Đừng có giả vờ làm anh hùng, tôi sợ sẽ ngồi bẹp anh đấy.”
“Ha ha ha!” Đám phù dâu đột nhiên cười ngả nghiêng.
“Xin lỗi nhưng tôi không chọn cô.” Phương Dạ cười nhạt, sau đó chỉ hai người phù dâu phía sau nói: “Hai cô ấy vậy!”