*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giang Ninh gật đầu, không nói gì.
Xe chạy như bay, thoắt cái đã đến khu biệt thự Du Lâm.
Theo số nhà mà Lưu Tiểu Đao đưa cho, thông qua mấy lần kiểm tra, xác định là Vương Vĩ chỉ mang mấy người đến, họ mới được cho phép đi vào.
Nhìn từng lớp từng lớp phòng hộ, chỉ đếm số người thôi cũng có ba mươi mấy người rồi, họ tính cả Diệp Khinh Vũ mới chỉ€ó năm người! ⁄ˆ Nếu thật sự ra tay thì hôm nay không ai thoát được, trong lòng Vương Vĩ vẫn lo lắng.
Xe dừng rồi, Vương Ví xuống xe sau đó giúp Giang Ninh mở cửa.
Anh biết hôm nay có thể thuận lợi cứu ba mẹ không đều nhờ vào Giang Ninh!
Dù trong lòng anh vẫn không chắc chắn, thậm chí..
không dám ôm hy vọng quá nhiều Ở cửa, Lưu Tiểu Đao đứng đó thấy mấy khuôn mặt xa lạ của Giang Ninh bọn họ thì khế nhíu mày.
“Mày có ý gì đây, còn mang người theo à?”
Hắn hừ một tiếng, xấu xa nói, “Là muốn tăng thêm dũng khí à”
Mặt Vương Vĩ đỏ ửng, “Ba mẹ tao đâu!”
“Gấp cái gì”
Lưu Tiểu Đao nhìn Diệp Khinh Vũ một cái, trong mắt lóe lên ý nghĩ xấu xa, đợi Tô Minh Toàn chơi được kha khá, họ cũng có thể chia sẻ một phần.
Diệp Khinh Vũ này dù sao cũng là ngôi sao, vẻ ngoài thân hình giọng ca đều là hạng nhất, có thể chơi một lần cũng là một trải nghiệm không tệ.
Đi theo Tô Minh Toàn, loại chuyện này họ làm không ít, đặc biệt là mấy nghệ nhân không mấy nổi tiếng, bây giờ họ đều không coi trọng, ăn nhiều sơn hào hải vị rồi, cũng kén ăn rồi.
“Đi vào”
Hắn vẫy tay, cửa lớn lập tức mở ra, từ đầu đến cuối hắn không nhìn Giang Ninh một cái, tên có hình dạng xấu xí này hoàn toàn không thể nào hấp dẫn sự chú ý của Lưu Tiểu Đao.
Hắn ngược lại nhìn anh Cẩu một cái, vì trên người anh Cẩu dường như hắn cảm nhận được một tia quen thuộc.
Nhưng rốt cuộc là cảm giác gì thì nhất thời nói không ra.
Mấy người Giang Ninh đi thẳng vào biệt thự, trong biệt thự lớn lại trống không, thậm chí tầng một chỉ có phôi liệu, hoàn toàn không được sửa sang.
“Ding dang—-”
hanh có hai mươi mấy người ở trên lầu đi xuống, trên tay ai cũng cầm cây gậy, sắc mặt hung ác.
Diệp Khinh Vũ lập tức hoảng rồi, Vương Vĩ cũng căng thẳng không thôi.
“Mày có ý gì?”
Lưu Tiểu Đao không ngờ Vương Vĩ còn dám mang thứ này, cười một tiếng nhưng vẫn không có chút ý tốt.
Hắn lắc đầu, vẫy tay: “Thôi, mày ở đây ngược lại làm phiền hứng thú của cậu Tô, đem hai thứ già đó ra đây”
Cửa bên rất nhanh được mở ra, ba mẹ của Vương Vĩ bị mang ra, hai người lớn tuổi bị dọa không nhẹ, trên mặt sớm đã không còn một giọt máu.
Nhìn thấy Vương Vĩ lập tức khóc lên rồi, gấp gáp chạy đến bên cạnh Vương Vĩ.
“Ba mẹt Con có lỗi với hai người!”
Vương Vĩ đau khổ rơi lệ.
“Được rồi, đừng làm ồn ở đây, cút đi”
Lưu Tiểu Đao nhìn mấy người Vương Vĩ một cái, chỉ vào Diệp Khinh Vũ, “Ngôi sao lớn, bây giờ mình cô ở lại, những người khác lập tức cút!”
Vương Vĩ không động đậy, anh không muốn giao Diệp.
Khinh Vũ ra, đây hoàn toàn là ép cô vào đường cùng!
Anh vẫn chặn trước mặt Diệp Khinh Vũ, nắm chặt con dao nhỏ trong tay, bắt đầu chảy mồ hôi “Sao, không muốn đi?”
Sắc mặt Lưu Tiểu Đao sa sầm, người xung quanh đều cầm gậy trong tay lên, “Nếu không muốn đi thì đều đừng đi nữa!”
“Soạt—”
Trong chớp mắt, mấy chục người vây lấy.
Vương Vĩ hoảng rồi, Diệp Khinh Vũ cũng sợ hãi không thôi.
Ánh mắt cầu cứu của cô lập tức trên lên người Giang Ninh.
Từ lúc Giang Ninh vào đến giờ chưa từng mở miệng, bây.
giờ thấy ba mẹ của Vương Vĩ đã được thả rồi, nhàn nhạt nói: “Vương Vĩ, cậu mang ba mẹ cậu ra ngoài trước”
“Nhưng…”
“Đi đi, lão Lục, đưa họ ra ngoài.”
“Vâng”
Lão Lục lập tức dẫn Vương Vĩ và ba mẹ anh ta rời khỏi.
Diệp Khinh Vũ vẫn đứng đó, Vương Vĩ lập tức có chút gấp gáp, sao không để Diệp Khinh Vũ cùng ra ngoài?