Quần áo không chỉnh tề, tóc tai rối bù, nhếch nhác như mấy con chó hoang!
Lưu Tiểu Đao khóc không ra nước mát, nếu không phải cầu xin một chị bán quầy đồ vặt cho họ gọi điện thoại thì đến bây giờ họ vẫn còn lưu lạc trên đường, hai chân sớm.
đã ma sát đến rách da, máu tươi chảy không ngừng.
“Cậu Tô, Đông Hải đó thật sự là cấm địa!”
Lưu Tiểu Đao khó lỗc nói.
Trước giờ Lưu Tiểu Đao chưa từng gặp qua löại sỉ nhục như vậy!
Dù là ở Thành Hải, thần là thuộc hạ của Tô Minh Toàn, hắn cũng có chút mặt mũi, giới kinh doanh chính trị và thế giới ngầm ai không biết hắn?
Lại có ai dám đối xử như vậy với hẳn.
Lột s@ch đồ hắn rồi ném ở bên đường, nhìn giống y hệt ăn xin.
Đặc biệt một khi nhớ đến ánh mắt của Thập Tam, bộ dạng thản nhiên và không có ý tốt, dù nghe thấy nhà họ.
Tô của Thành Hải vẫn không quan tâm chút nào.
Đông Hải này tuyệt đối không đơn giản!
Tô Minh Toàn không nói chuyện, nhíu mày, trong lòng đang suy nghĩ.
“Cậu Tô, Đông Hải này không đơn giản, trước khi điều tra rõ mọi chuyện thì không nên manh động!”
“Bốp!”
Tô Minh Toàn đưa tay tát một cái, hung hăng đánh lên mặt của Lưu Tiểu Đao.
“Ông đây làm việc mà còn cần mày dạy à?”
Hắn hung ác nói.
Lưu Tiểu Đao che mặt, một câu cũng không dám nói thêm, sợ lại chọc tức Tô Minh Toàn.
Hắn có lòng tốt nhắc nhở, nhưng Tô Minh Toàn lại hoàn toàn không quan tâm, là cậu ba nhà họ Tô, thân phận của Tô Minh Toàn quả thật không tầm thường, người có thể lọt vào mắt hắn, cả Thành Hải này cũng không tìm được mấy người.
Nhưng Đông Hải đó… dù sao thì tiếng ác cũng vang vọng khắp nơi rồi!
Tô Minh Toàn hừ một tiếng, đầu Lưu Tiểu Đao áp càng thấp rồi.
“Đi, kêu người quản lý Vương Vĩ đó ra đây”
Tô Minh Toàn căn dặn.
Hắn không ngốc, không giống mấy công tử bột khác, Tô Minh Toàn còn có chút đầu óc.
Người của Đông Hải đó, nghe tên Nhà họ Tô của Thành Hải vẫn dám ra tay, không nói đến hậu thuẫn của chúng mạnh cỡ nào nhưng ít nhất đều là kẻ mạnh.
Đạo lý rồng mạnh không thắng nổi rắn đất, Tô Minh Toàn rất rõ.
Ở Thành Hải, hắn hoàn toàn không quan tâm mấy người như vậy, một ngón tay cũng có thể bóp ch3t.
Nhưng ở Đông Hải, nếu như bị lật thuyền trong cống ngầm, mất người là chuyện nhỏ, làm tổn hại uy danh của nhà họ Tô, vậy lúc hắn quay về nhất định sẽ bị ba đánh chết!
Rất nhanh, quản lý của Diệp Khinh Vũ – Vương Vĩ bị kéo.
vào.
Anh có chút nhếch nhác, sắc mặt rất khó coi, co rụt người ở đó, sợ Tô Minh Toàn lại đánh mình.
“Cậu Tô… tôi, thật sự cái gì cũng nói hết Cơ thể Vương Vĩ run rẩy đầy bất lực.
“Không cần sợ, tao không hỏi mày gì cả, tao kêu mày đến là có nhiệm vụ giao cho mày”
Tô Minh Toàn quỳ người xuống, cười cợt nhả nói, “Chuyện rất đơn giản, làm tốt tao sẽ thả mày”
‘Yết hầu Vương Vĩ chuyển động: “Cậu Tô cứ nóil”
“Đi Đông Hải mang Diệp Khinh Vũ về cho tao”
Nghe lời này, sắc mặt Vương Vĩ thay đổi, kêu anh đi Đông Hải mang Diệp Khinh Vũ về?
Vậy không phải là hại Diệp Khinh Vũ rồi sao!
Anh lập tức lắc đầu.
“Bốp!”
Tô Minh Toàn vung tay lên hung hăng túm lấy tóc của Vương Vĩ, sắc mặt lập tức trở nên hung tợn.
“Mày mẹ nó còn dám lắc đầu?”
“Bốp!”
Lại thêm một cái tát nữa!
Khóe miệng Vương Vĩ lập tức rỉ máu, răng cũng lỏng lẻo.
tồi.
“Cậu T( ại sao cậu c…. cứ phải làm khó Diệp Khinh Vũ chứ, cô ấy chỉ là một cô gái muốn ca hát mà thôi!”
Vương Vĩ cắn răng tức giận hét lên, “Không lẽ cậu cứ phải đuổi cùng gϊếŧ tận như vậy sao!”
“Ha hai”
Tô Minh Toàn túm tóc Vương Vĩ, hung dữ nói, “Không sai, tao chính là muốn ả ta chết! Vương Vĩ, có phải mày nhìn trúng Diệp Khinh Vũ rồi?”
“Đừng gấp, đợi ông đây chơi đủ rồi, mày sẽ có cơ hội.”
“Tôi sẽ không đi đâu!”
Vương Vĩ hét lên, “Có bản lĩnh thì gϊếŧ tôi đi”!
“Phì phì phì, thật cảm động”
Tô Minh Toàn thả lỏng tay ra rồi vỗ tay, trên mặt mang biểu cảm kính phục, “Có người quản lý bảo vệ nghệ sĩ như vậy, giới giải trí nên khen thưởng cho mày đó.”
Vương Vĩ không nói chuyện, ánh mắt lại rất kiên quyết.
Trên mặt Tô Minh Toàn vẫn mang ý cười, nhìn cực kỳ âm lạnh.
Hắn đến bên tai Vương Vĩ, biểu cảm có chút huênh hoang, cố ý áp thấp giọng nói, “Mày không đi đúng không? Không sao, tao vừa hay mời ba mẹ mày đến chỗ †ao rồi, mày không đi, vậy tao phải cầu xin họ thật tốt tồi: