Chương 373

“Anh là ông chủ, kết quả lại phải tự làm việc”

Anh có chút bất lực nói với điện thoại: “Nhiệm vụ mở rộng thị trường khu vực Đông Nam lần này cứ giao cho anh, vợ à, em yên tâm đi”

“Anh bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ, đảm bảo không trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, không tin đợi lúc anh về cho em kiểm tra nhé”

Hoàng Ngọc Minh ñgồi bên cạnirnhịn cười đến mức nội thương.

Muốn cười lại không dám cười, mặt nhịn đến sắp sưng lên rồi Ai dám tin, Giang Ninh giống như một đại ma vương nhưng ở trước mặt Lâm Vũ Chân lại không có cách nào khác.

Dù chỉ là nói chuyện điện thoại thôi nhưng ngữ khí cũng cực kỳ dịu dàng.

Cúp máy, Giang Ninh thở phào một hơi.

“Hết cách rồi, một khi phụ nữ đã dính mình thì thật sự không còn cách nào cả”

Anh thả tay xuống, bộ dạng nghiêm túc nói Hoàng Ngọc Minh gật đầu: “Vâng, em không nghi ngờ gì về sức hút của đại ca cả, chắc chắn Vũ Chân đã “chết chìm” trong đó rồi”

Lúc nên nịnh nhất định phải nịnh, mà còn phải nịnh đến nơi đến chốn.

Thoắt cái biểu cảm của Giang Ninh khôi phục lại, trong mắt lóe lên tia uy nghiêm đáng sợ.

“Nhà họ Dương kia đã khıêυ khí©h tôi mấy lần rồi, còn dám đưa tên của Vũ Chân vào danh sách tiền thưởng của tổ chức sát thủ, tôi không thể không có chút phản ứng nào được nữa”

Anh híp mắt, “Hôm nay tôi mang các cậu đi gϊếŧ người!”

Bên quản gia Triệu có được tình báo, thế giới ngầm của Kiến Châu đang tập hợp người, không ngoài dự kiến thì mai sẽ gϊếŧ đến Đông Hải!

Họ muốn vào lúc uy danh của Đông Hải vang dội nhất hung hăng đánh tan nhuệ khí của cấm địa Đông Hải.

Nhưng họ thế nào cũng không ngờ được rằng Giang Ninh đã đến rồi!

“Vâng, lần này, san bằng thế giới ngầm Kiến Châu, san bằng cả nhà họ Dương!”

Hoàng Ngọc Minh nghiêm túc nói.

Ba mươi người anh Cẩu bọn họ, có mười lăm người đến đây, họ chỉ mang mười lăm người!

Mười lăm người còn lại ẩn náu ở các ngóc ngách của Đông Hải, luôn chuẩn bị cho trường hợp khẩn cấp có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Còn có càng nhiều thuộc hạ đã bắt đầu giai đoạn huấn luyện đầu tiên, bây giờ đã dần trưởng thành trở thành lực lượng bảo vệ tuyệt đối của Đông Hải!

Giang Ninh rất rõ, muốn khiến Đông Hải trở thành cấm địa thật sự, chỉ dựa vào hắn không thể, dựa vào ba mươi người anh Cẩu cũng không đủ.

Đông Hải cần càng nhiều lực lượng không ngừng trưởng thành.

Đợi tương lai họ gϊếŧ đến quốc tế, lúc du ngoạn đỉnh cao của thế giới, Đông Hải càng cần người trấn giữ!

“Nhớ rõ, dùng đức để khiến người khác phục”

Giang Ninh nói.

“Vâng, em nhớ rồi, lễ nghi nhất định phải làm đúng, quà đến thăm đã chuẩn bị xong rồi”

Giang Ninh lúc này mới gật đầu, nhắm mắt dựa ra sau ghế, bảo Hoàng Ngọc Minh đợi đến Kiến Châu mới gọi hản dậy.

Trước khi gϊếŧ người thì phải ngủ một giấc trước.

Kiến Châu!

Là thành phố có thực lực đứng top ba của khu vực Đông Nam.

Thế giới ngầm của chỗ này càng vang danh gần xa, vì ở đây có Dương Tiêu, là đời sau của nhà họ Dương, đã ba đời chiếm giữ Kiến Châu rồi.

Không cần biết là giới kinh doanh chính trị hay thế giới ngầm, cũng đều có các quan hệ cực kỳ mạnh.

Mấy năm nay người bị nhà họ Dương gia ức hϊếp còn ít sao?

Người bị nhà họ Dương gia cưỡng đoạt, hại đến tan nhà nát cửa còn ít ư?

Chỉ là người trong thành phố chỉ dám tức giận nhưng không dám nói!

Không ai dám đắc tội nhà họ Dương, càng không dám đắc tội người phụ nữ điên Dương Tiêu kia, trừ chấp nhận, bị đánh gãy răng nuốt vào bụng cũng chỉ có thể âm thầm thề trong lòng, dù có chết thì làm quỷ cũng sẽ không tha cho nhà họ Dương.

Đêm buông xuống.

Hai giờ sáng hôm sau.

Nhưng trong trang viên Tụ Hiền vẫn sáng đèn.

Đây là trang viên của Dương Tiêu, càng là trang viên của Nhan Sùng – thuộc hạ của cô ta và ngũ hổ.

Lúc này, trong viện có hơn trăm người đang đứng, tất cả đều là Nhan Sùng lựa chọn kỹ càng, thực lực cường đại.

Đây chính chủ lực tuyệt đối của thế giới ngầm Kiến Châu!

“Vù—”

Trước viện để một cái nồi, vẩy chút rượu vào bên trong, Nhan Sùng đốt lửa ném vào, trong nháy mắt lửa cháy ngập trời!

Một đám người nhìn vào, ánh mắt đều trở nên hưng phấn, nóng hừng hực.

“Lát nữa chúng ta sẽ xuất phát, gϊếŧ Đông Hải, gϊếŧ đến thế giới ngầm Đông Hải không còn một mảnh giáp!”