*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Các quản lý cấp cao trong công ty dưới trướng nhà họ Dương đều bị con thay đổi hết rồi, bây giờ đều là người của chúng ta”
Dương Hoàng nói, “Con đừng lo, trước khi chết, ba nhất định sẽ thanh lý sạch sẽ nhà họ Dương gia, để nó thật hoàn chỉnh mà giao cho con”
Ông ta cũng nghĩ dùng cái này để bù đắp những thứ mà bản thân ông ta đã nợ con gái trong nhiều năm nay.
Dương Tiêu gật đầu: “Cảm ơn ba”
Cơ thể Dương Hoàng có chút run rẩy, vì từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Dương Tiêu nói cảm ơn ông ta.
Ông ta không nói chuyện, quay người rời đi, tiếp tục bận rộn.
Nhà họ Dương làm ăn lớn, liên quan đến rất nhiều ngành nghề, các mối quan hệ lại càng rắc rối phức tạp, điều ông ta cần làm là giải quyết tất cả, sau đó giao lại cho Dương Tiêu Khiến nhà họ Dương trở thành gia tộc hào môn chân chính của khu vực Đông Nam!
Mà Dương Tiêu cũng chuẩn bị ra tay.
Nhan Sùng tập hợp ngũ hổ và tất cả những người tài giỏi của thế giới ngầm.
Mục tiêu rất rõ ràng, Đông Hải!
Chiến tranh của thế giới ngầm tự nhiên phải dùng cách của thế giới ngầm để giải quyết, Dương Đống lại nghĩ đến việc mời sát thủ, không lẽ ông ta có thể gϊếŧ sạch tất cả người của thế giới ngầm Đông Hải sao?
Thật nực cười!
Dương Tiêu ngồi ở trên nhất, bên cạnh là Nhan Sùng, cung kính nói: “Cô cả, người đều đã đến đủ rồi, lúc nào thì chúng ta bắt đầu”
Hắn chỉ nghe lệnh chứ không khuyên ngăn.
“Đông Hải này, mệnh danh là cấm địa, hôm nay chỉ gϊếŧ mấy sát thủ mà đã chém gió đến mức độ đó rồi” Dương Tiêu cười lạnh một tiếng, “Nhưng quy tắc của thế giới ngầm là gì, có ai không biết chứ?”
Chỉ là sát thủ thôi mà, rơi vào vòng vây của thế giới ngầm cũng chết không nghi ngờ gì.
Sát thủ giỏi ám sát, chú trọng là một lần gϊếŧ ngay, thất bại thì phải trốn chạy, nhưng một khi thế giới ngầm xảy ra bạo động, vậy thì sẽ là mấy trăm người, một ngàn người thậm chí là mấy ngàn người!
Chỉ dựa vào một sát thủ, mỗi người một đấm cũng có thể đánh cho người kia tan nát.
Nhan Sùng suy nghĩ rồi nghiêm túc nói.
Mọi người đều không phải người lỗ mãng, có thể lăn lộn đến thân phận và địa vị như hôm nay, không có chút đầu óc thì sớm đã chết ở đầu đường rồi.
Đông Hải nhất định không dễ đối phó như vậy, nhưng họ cũng không sợ.
Dù là ông Phó và Tàn Kiếm năm đó, thế giới ngầm của Kiến Châu cũng chưa từng sợ, nếu không phải sau lưng ông Phó cũng có bóng dáng của người phương Bắc, ai cũng sẽ không cho phép một ông Phó chiếm giữ một thành phố hai mươi mấy năm như vậy.
Ai có thể ngờ là ông Phó và Tàn Kiếm cuối cùng chết trong tay mình chứ.
Giang Ninh đó chẳng qua chỉ là nhặt được đồ hời mà thôi.
“Hừ, ra tay thế nào, đó là chuyện của các anh!”
Dương Tiêu nói thẳng, “Ngũ hổ ra tay còn không gϊếŧ nổi Giang Ninh? Lần trước kêu các anh đi thám tính, đều nói là Đông Hải không đáng nhắc đến”
Nhan Sùng gật đầu: “Vâng, chúng tôi bảo đảm sẽ gϊếŧ sạch cao thủ của Đông Hải!”
“Ngày mai xuất phát!”
Mà lúc này.
Trên đường đi đến Kiến Châu, Giang Ninh đến rồi!