“Thật dũng cảm!” Nagakuma vỗ bàn, trực tiếp đứng lên hướng Sugita nói: “Anh có biết tội mình không? Dám xúc phạm cả xã trưởng.”
Sugita vấn ngồi đó, từ từ rót cho mình một ly rượu đưa lên miệng sau đó nhấp một ngụm: “Rượu ngon, nhưng không thể nhấm nháp.” Anh ta đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng: “Xã trưởng, điều khiển một hội Yamaguchi lớn như vậy có mệt không? Sao vậy, tôi sẽ chia sẻ giúp anh.”
“Anh… Anh tìm chết!” Khi Nagakuma nghe thấy, anh ta càng tức giận hơn.
Sugita, đây có phải là đang cố gắng nắm quyền không? Anh ta muốn nắm quyền! Dựa vào hai người họ? Bây giờ Nagakuma đã sắp xếp rất nhiều samurai cả ngoài sáng và trong bóng tối đủ để gϊếŧ anh ta hàng ngàn lần.
Advertisement
Sugitatên ngốc này.
“Gϊếŧ anh ta!” Nagakuma không do dự. Hôm qua anh ta có thể là anh em với Sugita, hôm nay anh ta có thể sử dụng kiếm samurai gϊếŧ Sugita. Chỉ cần có người cản trở, xúc phạm đến anh ta thì đây sẽ là kết quả.
Huhl HuhI!
Huhl Một nhóm võ sĩ di chuyển khi họ nghe thấy âm thanh, thanh katana trên †ay của họ vẫy vùng dữ dội. Sugita vẫn bình tĩnh, ngồi vững vàng mà không có một chút căng thẳng hay sợ hãi.
Khoảnh khắc giả vờ bị cưỡng chế này e rằng trong đời chỉ xảy ra một lần cũng sẽ không lãng phí.
“Này, cuộc sống cô đơn như tuyết.”
Anh ta lắc đầu. Giọng nói vừa dứt Giang Ninh đưa tay đập bàn, vài chiếc đũa nảy lên lập tức, anh hất tay rồi đột ngột ném ra ngoài.
“Bụp! Bụp! Bụp!” Đôi đũa đó, nhanh hơn cả viên đạn b ắn ra ngay lập tức †rúng một vài samurai. Sau một vài tiếng hét, những người đó bay ra ngoài nặng nề ngã trên mặt đất, ôm ngực hét lớn.
Vẻ mặt của Nagakuma thay đổi, ánh mắt Giang Ninh lập tức thay đổi. Anh ta không ngờ răng những vệ sĩ mà Sugita mang đến lại mạnh đến vậy: “Gϊếŧ nó!”
Anh ta gâm lên, ngày càng nhiều võ Sĩ tụ tập xung quanh. Sugita vẫn ngồi đó, thậm chí còn thản nhiên cầm đũa lên, nhặt rau ăn uống.Anh ta tiếc vì mình đã không mang theo nhiều người, chụp được một bức ảnh đẹp như thế này thật đáng để sưu tầm cả đời. Giang Ninh đã đứng lên. Bóng dáng của anh như một bóng ma, lao thẳng vào đám đông samurai với một điểm dưới chân.
Nắm tay!
Đột phái Lực đóng mở giống như nước biển dâng trào dâng trào không ngừng, một cú đấm nổ ra lực đấm bạo liệt, cưỡng ép đánh gãy một thanh kiếm samurai.
Nắm đấm tiếp tục đánh vào ngực của samurai. Rắc! Đó là âm thanh của xương sườn bị vỡ. Giang Ninh đi tới nơi nào, cũng đều có samurai bay ra, sau đó nặng nề ngã xuống đất, không có cơ hội đứng lên. Trong nháy mắt, hơn chục samurai mất khả năng di chuyển, ngã xuống đất và Zorro hét. Nagakuma chỉ cảm thấy da đầu tê dại. Đây đều là những võ sĩ ưu tú mà anh ta đã huấn luyện? Nhưng đứng trước nhười này họ… không thể chịu được một đòn nào.
“Cô đơn như tuyết!” Sugita ngẩng đầu, một tay cầm ly rượu ngâm thơ: “Nhân gian vô biên. Vũ trụ bao la. Cô đơn như tuyết. Không ai mạnh bằng. Cô đơn lẻ loi. “
Nagakuma tức giận đến mức suýt nôn ra máu! Anh ta nhìn chằm chằm Giang Ninh, nghiến răng nghiến lợi: “Đil ĐiI Đi! Gϊếŧ anh cho tôi!” Nhưng anh ta càng hét to hơn thì tiếng hét của các samurai bị đánh bại cũng sẽ hét to hơn.