Chương 2

Người được xưng là anh Hắc nói với vẻ thâm trầm, thực tế thì câu nói huề vốn của hắn ta đã bán đứng vẻ anh dũng mà hắn đang cố thể hiện.

Tô Đường rũ mắt nhàn nhạt mà nghe mấy người bọn họ nói chuyện, khu cách ly này đã bị ôn dịch tàn sát bừa bãi, động thực vật đều nhiễm virus, dù thể chất của người ở tinh tế này vốn khoẻ mạnh, nhưng nếu ăn mấy thứ rau dại có độc nhiều, sẽ dẫn tới hệ miễn dịch bị suy giảm. Chỉ cần một trận cảm cúm bình thường, cũng có thể khiến bọn họ ngủm củ tỏi ngay. Lão người hầu của nguyên chủ cũng vì tích cóp vật tư cho cô, chính mình ăn nhiều rau dại nên mới bị bệnh chết.

Đáy lòng của Tô Đường có chút cảm khái, cô nhìn vào không trung của khu cách ly, chỉ thấy phía trên không của cánh rừng xuất hiện một vầng ánh sáng màu đỏ rất lớn. Vô số vật phẩm được rơi ra từ cái vòng màu đỏ này, bên cạnh cũng vang lên thông báo lạnh lùng của máy móc: “Bắt đầu quá trình ban phát vật tư.”

Vô số vật tư được thả xuống từ trên trời, không hề cố định địa điểm mà hoàn toàn là ngẫu nhiên, một phần mười vật tư sẽ rơi xuống các góc của khu cách ly.

“Các người nhìn kìa, rớt, rớt xuống rồi.” Tiểu Lục Tử kích động đến nỗi nói lắp.

Đôi mắt của Tô Đường hơi nheo lại, chỉ thấy một bao vật tư màu đen từ trên trời giáng xuống, rơi thẳng vào trong lòng ngực của cô, mà dưới tàng cây, đám người Tiểu Lục Tử cũng kích động mà reo lên.

“Là dịch dinh dưỡng, còn hẳn cả một rương. Chừng này có thể đổi được rất nhiều bánh rau dại đấy!”

“Oaa! Còn có một rương quần áo nữa.”

“Mau tìm xem có quang não hay không, nghe nói đế quốc sẽ thả một cái quang não đời mới nhất đấy, thứ này ở chợ đen của khu cách ly được hét giá trên trời, nếu chúng ta mà nhặt được, có thể tiến đến sương mù chi thành để thu thập vật tư.”

“Mơ mộng vừa thôi, sương mù chi thành còn khủng bố và ác liệt hơn cả khu cách ly, có thời gian mơ tưởng thì đi nhặt thêm chút dịch dinh dưỡng còn hơn, may ra còn sống lâu được thêm hai năm.” Anh Hắc cười mắng, nhìn hai bao vật tư ở trước mặt, hắn ta kích động đến nỗi phát run.

Cho dù bọn họ có đi đến chỗ thả xuống vật tư, cũng không có khả năng thu hoạch như vậy. Một rương dịch dinh dưỡng này cầm đi đổi lấy rau dại khử độc, đủ cho bọn họ ăn trong vòng hai tháng. Chưa kể còn có rương quần áo, toàn bộ đều là đồ mới, có thể cầm đi đổi muối ăn cùng các đồ dùng sinh hoạt khác. Xem ra hôm nay bọn họ trúng mánh rồi.

“Mau trở về nhanh, tránh để người khác thấy được.” Đám người ôm chiến lợi phẩm về, phấn khích bước ra khỏi rừng rậm.

Tô Đường ngồi ở trên cây, lấy ra trí năng quang não ở trong bao, mắt to đen nhánh như quả nho hiện lên tia cười.

Cô nhanh nhẹn trèo xuống đất bằng nhánh dây đằng, ôm bao vật tư ở trong ngực đi đến lùm cây không xa ở phía trước, thân hình nhỏ xinh linh hoạt chui vào.

Lùm cây này do nguyên chủ cùng lão người hầu chế tạo ra, bên ngoài là bụi cây rậm rạp, bên trong là một bãi đất trống, trên mặt đất có da thú biến dị, một cái bếp thô sợ làm bằng đá, còn có một cái rương đồ cũ, bên trong là toàn bộ gia sản của cô: gồm có vài món quần áo cũ nát bị khâu vá đủ chỗ, nửa bình dịch dinh dưỡng, một ít rau dại có độc đã phơi khô, một cái nồi sắt cũ, còn có nửa thùng nước chưa được tiêu độc dùng để làm nước uống.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin