Chương 12: Đầy ắp cả một rương

Thực vật ở chỗ này còn chưa bị ô nhiễm, kiếp trước lúc cô sinh hoạt ở vùng biên cảnh, đôi khi muốn ăn một vài loại rau củ, lại phải đi vào núi sâu rừng già để mò mẫm. Bởi vì đã có kinh nghiệm từ trước, cho nên Tô Đường vừa liếc mắt một cái liền có thể nhận ra nấm và các loại quả dại, còn có một ít lan rừng cùng cây dương xỉ...

Cô lập tức vui sướиɠ, vì rau dại ở khu cách ly đều đã nhiễm độc, cho dù có đem phơi khô rồi nấu chín cũng không thể tiêu trừ toàn bộ độc tố, nhưng mà rau dại ở chỗ này thì khác, hoàn toàn tươi xanh và lành tính.

Cô vội vàng hái sạch sẽ lan rừng và dương xỉ, đem toàn bộ nhét vào kho chứa đồ, lúc đi là một cái hòm rỗng, bây giờ thì đầy ắp cả một rương.

Tô Đường không có quá nhiều sở thích, kiếp trước tâm nguyện lớn nhất của cô là trở về quê để làm ruộng, mỗi ngày nấu những món ngon, trải qua sinh hoạt bình đạm. Hiện tại ông trời cho cô cơ hội để hồi sinh, cho dù ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt của tinh tế, khu cách ly thì như cái đấu trường thú, cô vẫn muốn mình sống vui vẻ mỗi ngày.

“Tô Đường, sao cậu lại chạy đến chỗ này rồi, chú Batu nói đào thêm một giờ nữa là phải quay về đấy.” Kim Hàn đầu đổ đầy mồ hôi, vội vàng chạy tới, thấy cô đang chăm chú đào rau dại, cậu ta không khỏi tò mò hỏi: “Mấy thứ này cũng có thể ăn sao?”

“Được chứ sao không, ủa, mấy người không ăn rau dại à?” Tô Đường có chút ngạc nhiên, chả trách rau dại ở chỗ này không có dấu vết bị đào, nhiều người đến đây đào quặng như vậy mà cũng chả có ai muốn tới đây để hái rau.

“Trước kia mọi người đều nghèo đói, hết cách phải đi đào rau dại để ăn, ai ngờ lại ăn phải loại có độc, rất nhiều người đã phải bỏ mạng, sau đó ai nấy đều căm thù loại thực vật này, chỉ uống mỗi dịch dinh dưỡng thôi, với lại muối ăn ở tinh tế có giá rất cao, nồi sắt cũng không mua nổi, chỉ có quý tộc mới có thể ăn đồ ăn, mà đương nhiên là bọn họ sẽ chả ăn mấy thứ rau dại vớ vẩn này rồi!” Kim Hàn nói xong liền nở một nụ cười hiền lành.