Chương 54: Mở mắt ra, đừng ngủ!

Triệu Hàn Dương ôm chặt Vương Tuyết Băng gần như không đứng vững, một tay bịt lại vết thương mới bị trúng đạn, còn tay kia lau thế nào cũng không sạch được dòng máu đang trào ra từ miệng cô. Mắt anh đỏ bừng, ghì chặt lấy cô: “ Đừng sợ… không sao đâu… Chúng ta đến bác sĩ ngay đây, lấy được đạn ra là sẽ ổn… Đừng sợ… Ngoan… Bé Ngoan, không sao đâu, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì đâu…”

Tuy anh nói như vậy, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cả Phạm Hy Anh ( Famu hai An ), Vương Thừa Quân và cả đám người Hắc Ưng nhìn thấy Triệu Hàn Dương mất bình tĩnh như vậy.

Khi người Vương Tuyết Băng bất chợt đổ sụp xuống, Triệu Hàn Dương cũng lập tức quỳ xuống theo. Anh vẫn ghì chặt cô vào lòng: “Em điên sao… Ai cho phép em đỡ đạn thay anh hả? Ai nói anh sẽ không tránh được? Ai cho phép em ngu ngốc lao vào như vậy hả?”

Vương Tuyết Băng đang mê man vì đau nhưng dường như vẫn nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của Triệu Hàn Dương.

Cô nhếch môi muốn cười, nhưng máu trong miệng lập tức trào ra nhiều hơn.

Triệu Hàn Dương vội vàng lau tiếp cho cô, nhưng ống tay áo anh đã bị nhuộm đỏ mà máu trong miệng cô, cũng như vết máu sau lưng cô cứ trào ra như không bao giờ ngừng.

Đám người Hắc Ưng cũng đã nhanh chóng chạy đến chỗ của Triệu Hàn Dương, đưa mắt nhìn Vương Tuyết Băng đang nằm trong lòng ngực của Triệu Hàn Dương mà đồng loạt gọi tên cô: " Cô Vương.... "

“ Nhóc con…” Vương Thừa Quân nhìn thấy cánh tay Triệu Hàn Dương ấn mạnh sau lưng Vương Tuyết Băng thì trái tim lập tức nặng như chì.

Loại vết thương ở vị trí dưới cổ như thế này….

Sao tên tảng băng Hàn Dương có thể không thể nhận ra được rằng vết thương ở vị trí này… Chỉ kém vài centimet nữa thôi là sẽ mất mạng ngay lập tức chứ.

Đây chính là vết thương trí mạng!

Vương Tuyết Băng ngã vào lòng Triệu Hàn Dương, rất muốn cười, nhưng cô biết, khi mình cười thì máu sẽ trào ra nhiều hơn, sẽ càng làm Triệu Hàn Dương đau lòng hơn.



Vì vậy cô không cười nữa, im lặng nhếch khóe miệng nhưng cũng chỉ được một thoáng, máu ở trong miệng không nhịn được lại trào ra càng lúc càng nhiều.

Cảm giác này vô cùng quen thuộc, hình như lâu lắm rồi cô cũng không thể nhớ ra được, cũng đúng lần đó khi cô cùng với đám anh em hoạt động ở biên giới nơi Vương Tử Tâm đã từng trải qua, khi đó cô như vậy ở trong ngục, máu trong miệng cứ chảy không thể ngừng được…

Đau quá...

Quả thật cô chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt như sắp đến ngày tận thế của Triệu Hàn Dương, chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt khiến cho cô đau lòng đến như thế.

Cô cứ tưởng trời có sập thì anh cũng không thèm chớp mắt, nhưng hóa ra, anh cũng có vẻ mặt suy sụp như thế này.

Nước mắt dâng trào khóe mi, Vương Tuyết Băng không muốn khóc, nhưng nước mắt vẫn hòa cùng máu, vừa nhầy nhụa, vừa tanh nồng khiến người ta ghê tởm.

“ Triệu… Triệu Hàn Dương…” Vương Tuyết Băng chậm rãi nâng hai bàn tay đầy máu lên như muốn chạm vào cánh tay bị máu cô nhuộm đỏ của Triệu Hàn Dương.

Cô vừa chạm vào, tay anh đã nắm chặt lấy. “ Anh cho rằng, chỉ có mình anh nguyện chịu đựng mọi thứ vì em sao… Anh tưởng… chỉ mình anh biết yêu thôi sao…”

Trước mắt Vương Tuyết Băng trở nên tối sầm, cô gần như không nhìn rõ, ánh mắt trống rỗng sắp mất đi tiêu cự nhìn gương mặt của anh.

Dường như cô nhìn thấy nước mắt… A… Nước mắt của Triệu Hàn Dương… Vì muốn cô đi Anh mà người đàn ông này không từ thủ đoạn, không dao động, từng nhát khoét sâu vào trái tim cô. Vậy mà, hóa ra anh cũng có nước mắt…

“ Đừng nói nữa, không cần nói nữa.” Triệu Hàn Dương nhìn miệng cô đầy máu, buông tay cô ra, đặt lên khóe môi cô: “ Đừng nói nữa, Tiểu Tuyết ngoan, có gì thì chờ gắp được đạn ra rồi nói, chờ em khỏe rồi nói! ”

Vương Tuyết Băng nhắm mắt lại: “ Không được. Em sợ bây giờ mà không nói… thì sau này sẽ không có cơ hội… nói nữa…”

“ Không đâu! ” Triệu Hàn Dương ấn chặt lên vết thương trên lưng cô: “ Nghe anh, Tiểu Tuyết ngoan, nghe lời anh, đừng nói chuyện… Bây giờ chúng ta đến bệnh viện! Bác sĩ tốt nhất thế giới đều ở Itali, em sẽ bình yên vô sự, ngoan, mọi chuyện đã có anh rồi!”



Cô cảm giác mắt mình đã không thể mở ra được nữa, nhưng vẫn cố gắng, song chỉ có thể nhìn thấy gương mặt nhạt nhòa, mông lung của anh.

“ Bạch Ưng! Thông báo cho người ở sở giao thông phong tỏa con đường từ đây đến bệnh viện, đưa cô ấy đến viện ngay! Không được để bất kỳ trở ngại nào! Một giây một phút cũng không được chậm trễ! ” Triệu Hàn Dương thấy Vương Thừa Quân lái xe đến bên cạnh thì lập tức bế Vương Tuyết Băng lên xe, không chờ cô trả lời.

Bạch Ưng gật đầu, vừa cầm điện thoại vừa điên cuồng tăng tốc lái xe mở đường.

Chỉ trong nháy mắt, mùi máu của Vương Tuyết Băng bao trùm trong xe.

Vương Tuyết Băng cảm thấy khắp người mình đều đau rát, chỉ cảm nhận được sự ấm áp an toàn duy nhất khi được Triệu Hàn Dương ôm vào lòng.

Cô không chịu thêm được nữa, lại tiếp tục nhắm mắt.

Triệu Hàn Dương bóp chặt cằm của cô, cố tình làm cô đau để giữ tỉnh táo, khàn giọng ra lệnh: “ Mở mắt ra, đừng ngủ! ”

Lông mi Vương Tuyết Băng run run, yếu ớt hé mở. Triệu Hàn Dương vững vàng ôm lấy cô, trên tay dính đầy máu. Vương Tuyết Băng càng giống như được vớt lên từ vũng máu, cả đằng trước và đằng sau không có chỗ nào sạch sẽ.

Cô cứ nhìn anh như vậy, nhìn cằm anh dính máu mình. Nhưng dù có như vậy thì nhìn anh vẫn rất đẹp trai.

“ Dương Gia, anh không nghĩ rằng… cuộc sống có nhiều điều bất ngờ sao…”

Vương Tuyết Băng cố gắng nuốt máu trong miệng xuống, nhìn anh cười, khó khăn nói: " Cuộc sống… ngắn ngủi mấy chục năm, chúng ta không biết được… mình sẽ gặp phải chuyện gì… Em nguyện tương lai từ lúc gặp lại anh... mà em rất muốn theo đuổi hạnh phúc ấy rồi.... nhưng đáng tiếc... em bây giờ có lẽ sẽ đi trước anh.... cũng như em không thể nào ở bên cạnh những người thân yêu của mình được rồi. "

“A…” Cô yếu ớt giơ tay lên, miết lên mi tâm của anh như muốn làm dãn cặp mày đang nhíu chặt lại: " Nhưng em cũng không hối hận vì gặp được anh và đã yêu anh bằng cả trái tim... Triệu Hàn Dương... Dương Gia.... Em đã từng nghỉ sẽ không bao giờ yêu anh nữa... nhưng hiện tại em đã thua rồi....Em chưa bao giờ hết yêu anh... rất yêu anh... Rất yêu anh… Đến bây giờ… cũng chưa bao giờ… ngừng yêu…”