Giang Nhiễm rũ mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn không ra cảm xúc.
Kiếp trước Giản Nam cũng đã làm ra hành động giống như anh, nhưng lại được đồng đội khen ngợi không thôi.
Điều khác biệt duy nhất là, Giản Nam lựa chọn từ bỏ bản thân, mà anh thì lại lựa chọn từ bỏ người khác.
Anh lạnh nhạt nhìn về phía Giản Nam, “Mười phút.”
Giản Nam cứng đờ người, nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả.
Mười phút đồng hồ, đủ để cho Giản Nam bình tĩnh lại.
Cuối cùng hắn cũng đã đứng lên, nhưng việc đầu tiên mà hắn làm lại là cướp đoạt vật tư của người phụ nữ xấu số kia.
Trên người đối phương không có quá nhiều đồ vật, nhưng vẫn có mấy chai nước và hai ba cái bánh mì, Giản Nam lấy hết tất cả mang đi, nặng nề mà cắn một miếng bánh mì.
“Xe đã hỏng rồi, gần đây không có chiếc xe dùng được nào khác cả, chúng ta cần phải tìm được một chỗ để ẩn trốn trước khi trời tối.” Giang Nhiễm lạnh nhạt nói.
Sau đó anh lại đổi giọng, nói: “Nếu đã biết cầu lợi tránh hại, thì thu hồi tấm lòng thánh mẫu của mình lại đi.”
Nói xong, cũng không quan tâm Giản Nam phản ứng thế nào mà nhìn về phía Kỳ Diên.
Kỳ Diên gật đầu, đi theo Giang Nhiễm, thẳng đến khi chiều tà mới một lần nữa tìm được chỗ để ẩn trốn, nhưng ở đây chỉ có một căn phòng.
Giang Nhiễm nhìn về phía Giản Nam, “Trong túi của chúng tôi có một ít thịt, trước tiên cậu đi nhóm lửa đi, gần đây có nguồn nước, cậu cũng có thể đun sôi một ít để dự trữ.”
Giản Nam nhịn không được mà ngước mắt lên nhìn, lộ ra vẻ không thể tin được.
Anh đây là…… nguyện ý chia vật tư, tài nguyên cho hắn sao?
“Đừng để tôi nói đến lần thứ hai.”
Anh nói xong, lúc này Giản Nam mới đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Kỳ Diên và Giang Nhiễm.
Khi Kỳ Diên đang định hỏi có phải Giang Nhiễm muốn cứu hắn hay không, thì Giang Nhiễm đột nhiên mở miệng nói, “Cởϊ qυầи áo ra.”
Kỳ Diên: “?!!”
Giang Nhiễm đã nhìn thấu suy nghĩ trong đầu cô, anh liếc mắt nhìn cô, “Để tôi nhìn xem miệng vết thương của cô như thế nào rồi.”
Sau đó anh còn bổ sung thêm, “Tôi không có hứng thú với một con cá.”
Kỳ Diên: “……?”
Cá thì sao chứ?! Cá đáng yêu như vậy cơ mà, vì sao lại không thích cá cơ chứ!
Trong lòng cô thầm chửi thề, nhưng ngoài mặt thì vẫn ngoan ngoãn vén quần áo của mình lên.
Da thịt trắng nõn không chút tì vết lộ ra, thoạt nhìn mềm mại đến kinh người, nhưng ánh mắt của Giang Nhiễm vẫn vô cùng nghiêm túc, không mang theo chút cảm xúc nào.
Chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy miệng vết thương trên người Kỳ Diên đã tốt hơn rất nhiều, vết thương do bị tang thi cào rõ ràng là rất sâu, nhưng hiện tại đã dần kết vảy.
Ánh mắt Giang Nhiễm dần trở nên sâu kín.
Ngón tay sạch sẽ, với khớp xương rõ ràng của anh, nhẹ nhàng chạm vào miệng vết thương của cô.
“Đau ——” Kỳ Diên hít hà một hơi.
Cô theo bản năng mà xoay người, “Anh đang làm cái gì……?”
Sau đó, đối phương chợt dừng lại.
Ánh mắt của Giang Nhiễm dừng lại trên người của cô.
Kỳ Diên không hiểu có chuyện gì, nhưng rồi đột nhiên ý thức được điều gì đó, thiếu chút nữa đã hét lên chói tai.
Cô quên mất bản thân đã cởϊ qυầи áo!
Giang Nhiễm đột nhiên xoay người đi.
Hai tai có chút phiếm hồng, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ, “Cô mặc quần áo vào trước đi đã.”
Đương nhiên là phải như vậy rồi!
Kỳ Diên nhanh chóng cầm lấy quần áo mặc vào.
Giang Nhiễm chuyển chủ đề, “Gần đây cô có cảm thấy cơ thể mình có biến hoá gì hay không?”
Biến hóa?
Biến hóa cái gì?
Kỳ Diên mờ mịt.
“Miệng vết thương của cô rất nhanh sẽ kết vảy lại thôi.” Giang Nhiễm đơn giản nói, “Nói thẳng ra chính là, chỉ có dị năng giả mới có khả năng như vậy.”
Trong nháy mắt, ánh mắt của Kỳ Diên lộ ra sự vui sướиɠ, hai mắt sáng lấp lánh nói, “Nói cách khác, hiện tại tôi đã là dị năng giả rồi sao?”
“Cô thử tập trung tinh thần đi.” Giang Nhiễm thấp giọng nói, “Hãy dựa vào phương hướng mà nội tâm của cô chỉ dẫn.”
Kỳ Diên mờ mịt, nhưng vẫn nghe theo.
Dựa vào phương hướng mà nội tâm chỉ dẫn……
Phương hướng……
Cô nhắm hai mắt lại.
Có vô số tia tinh thần lực bay về phía cô.
“Cảm nhận được cái gì rồi?”
Kỳ Diên gãi gãi đầu, “Hình như…… cái gì cũng không có……”
Giang Nhiễm: “?”