Kỳ Diên đứng ở phía bên kia.
Tinh thần của cô lập tức căng chặt, nhìn chằm chằm về phía Giang Nhiễm và Diệp Bạch.
Giang Nhiễm cảnh giác nhìn xung quanh.
Tay Diệp Bạch bị tang thi cắn lưu lại một dấu răng, máu màu xanh lục đậm chảy ra, anh ta cắn chặt răng nói: “Vì sao ở đây là có nhiều tang thi như vậy?”
Giang Nhiễm nói: “Nơi này là bên ngoài thành phố A, có nhiều tang thi cũng là bình thường.”
Đám tang thi xung quanh nhìn chằm chằm vào hai người.
Kỳ Diên nhất thời không biết có nên đu qua hay không.
Cô tiến lên phía trước một bước, đá vụn lăn xuống, đám tang thi phía bên kia đều đồng loạt ngước mắt nhìn về phía Kỳ Diên, nhe răng trợn mắt.
Kỳ Diên: “……”
Quấy rầy rồi.
Hai người bên kia sau này đều là lão đại giới tang thi, hẳn là sẽ không có chuyện gì đâu……
Cô do dự nhìn phía bên kia.
Dường như đám tang thi cũng không định tiếp tục động thủ, mà chỉ vây xung quanh bọn họ.
Cô thấy Giang Nhiễm dùng khẩu hình miệng để nói với cô: Sang đi.
Kỳ Diên: “!!”
Đại ca, không cần đâu!
Cô nhát gan nhìn đám tang thi kia.
Hơn nữa, vốn bản thân cô chỉ là một con cá koi, ở giai đoạn sau của cốt truyện cô còn không được nhắc đến.
Cô run rẩy đứng yên tại chỗ.
Đột nhiên phía sau cô truyền đến tiếng gió thổi cỏ lay.
Một cơn ớn lạnh lập tức truyền đến trên trán Kỳ Diên, cô chậm rãi quay người lại, tình cờ chạm phải ánh mắt của một con tang thi.
Kỳ Diên dè dặt chào hỏi: “Hi……”
“Kỳ Diên!”
Giọng nói lạnh lẽo của Giang Nhiễm ở đầu bên kia vang lên.
Kỳ Diên nhân cơ hội này nắm lấy dây, trực tiếp đu xuống.
Cảm giác đau đớn trong dự kiến không truyền đến, ngược lại có một mùi hương tuyết tùng thanh mát truyền đến.
Cô ngước mắt lên nhìn, vừa vặn chạm mắt với Giang Nhiễm.
Đôi mắt của đối phương đen láy, lạnh lùng, sâu không thấy đáy, nhưng lại mang theo một sức hấp dẫn đến kỳ lạ, giống như muốn hút cả linh hồn của cô vào.
“Xuống đi.” Giang Nhiễm phun ra hai chữ.
Lúc này Kỳ Diên mới phản ứng lại.
Cô vội vàng xuống khỏi người Giang Nhiễm, đám tang thi phía sau cũng đang dần tiến tới.
Giang Nhiễm cầm cây kiếm trong tay, một kiếm chém đứt đầu tang thi dễ dàng như đang cắt củ cải.
Tang thi cũng theo đó mà ngã xuống đất.
Nhưng có con tang thi thứ nhất thì cũng sẽ có con tang thi thứ hai.
Kỳ Diên đứng ở phía sau Giang Nhiễm, trốn tránh theo bản năng.
Mà trên tay Diệp Bạch lại không có bất cứ thứ gì có thể dùng để làm vũ khí, Kỳ Diên chờ đến thời điểm thích hợp, ném một cây kiếm khác qua.
Động tác của Giang Nhiễm nhanh nhẹn dứt khoát, nhưng dường như đám tang thi đã nhận thấy điều gì đó, mà tụ tập lại ngày càng nhiều.
Mặc dù Giang Nhiễm rất mạnh, nhưng cũng không thể nào lấy một đấu lại một trăm được.
“Phụt ——”
Cánh tay Giang Nhiễm bị cào đến huyết nhục mơ hồ, trong lòng Kỳ Diên trở nên căng thẳng, vội vàng đỡ lấy Giang Nhiễm: “Anh không sao chứ?”
Trong lòng cô nóng như lửa đốt.
Diệp Bạch lo lắng nhìn về phía Giang Nhiễm, lúc này một con tang thi khác nhào lên cắn, anh ta dùng một chân đá bay nó đi, sau đó lại bận rộn đối phó với những con tang thi khác.
Nếu có thứ gì đó cầm chân đám tang thi này lại thì tốt rồi……
Hô hấp của Kỳ Diên trở nên dồn dập, nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên nhớ tới dị năng của mình.
Ở chỗ cô nhảy qua có một hòn đá rất lớn!
Hai mắt Kỳ Diên sáng ngời.
Cô tập trung lực chú ý, muốn di chuyển hòn đá này.
Lần đầu……
Không có gì xảy ra.
Lần thứ hai……
Vẫn không có gì xảy ra.
Mắt thấy ngày càng có thêm nhiều tang thi lại đây, cô bắt đầu trở nên hoảng loạn.
Tập trung tinh lực.
Làm ơn đi……
Ánh mắt Kỳ Diên nhìn chằm chằm vào tảng đá kia.
Hô hấp của cô đều đã ngừng lại rồi.
Rốt cuộc tảng đá kia cũng có chút chuyển động.
Ánh mắt Kỳ Diên hiện lên một tia kinh hỉ.
Lại một lần nữa tập trung tinh lực, nhìn chằm chằm vào tảng đá kia.
“Ầm ầm ầm ——”
Tảng đá lớn đột nhiên rơi xuống.
Tiếng vang lớn khiến cho Diệp Bạch và Giang Nhiễm đều theo bản năng mà ngước mắt lên nhìn.
Kỳ Diên lấy con lừa con từ trong không gian ra, nhanh chóng nói: “Chạy mau!”
Lúc này cô mới phát hiện ra, giọng nói của cô đã có chút khàn.
Giang Nhiễm và Diệp Bạch cũng không có để ý nhiều, nhanh chóng lên sau xe Kỳ Diên, sau đó chiếc xe bắt đầu phóng đi.
Ngay sau khi bọn họ vừa rời đi, tảng đá lớn đã ầm ầm lăn xuống, trực tiếp đè bẹp đám tang thi không đuổi kịp chiếc xe.
Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.