Giang Nhiễm nhìn xuống đất, lạnh lùng nói: “Không phải chúng ta.”
Kỳ Diên lập tức sửng sốt.
Cô ngước mắt nhìn, dường như đã ý thức được điều gì đó, nhìn về phía trước.
Đúng là không phải bọn họ……
Mà là tang thi triều đang đến gần!
Đường mà bọn họ đang đi trùng hợp lại là chính con đường mà tang thi đang đi đến.
Hiện tại con bạch tuộc nhỏ kia căn bản không phải là đang đuổi theo bọn họ, mà là đang muốn ‘tụ họp’ cùng với đám tang thi kia.
Bọn họ càng đến gần, càng cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển như đang diễn ra một trận động đất, bóng dáng của những con tang thi càng ngày càng rõ ràng theo thời gian.
“Không, không chỉ có tang thi.” Kỳ Diên bình tĩnh nói: “Còn có cả những động vật khác.”
Kỳ Diên nói xong, liền nhìn thấy có một con cóc đang nhảy lại gần đây, cô còn chưa kịp mở miệng thì Giang Nhiễm đã nhanh tay chém nó ra làm đôi.
Hiển nhiên là đám cóc đã ý thức được con đường này không dễ đi, nên sôi nổi tránh, đi đường khác.
Chúng gấp không chờ nổi mà muốn dựa vào bản năng để đi tìm đội quân đông đảo của mình.
Kỳ Diên nói, “Hiện tại phải làm sao bây giờ?”
Ánh mắt của Giang Nhiễm không nhìn ra được cảm xúc.
Ở kiếp trước tang thi triều quả thực đã quét qua rất nhiều nơi, nên hiện tại khi nó xuất hiện tại nơi này cũng là một việc hết sức bình thường.
Anh hỏi, “Tảng đá kia đâu?”
Kỳ Diên vội vàng lấy nó ra, một viên đá tỏa ra ánh sáng màu trắng xuất hiện trong tay cô.
Tang thi đã tới gần, thậm chí còn có những con động vật biến dị lớn khác.
“Lái xe đi.” Giang Nhiễm lạnh nhạt nói.
Anh vừa mới nói xong câu đó, thì Diệp Bạch phía trước dường như cảm nhận được cái gì đó, thừa dịp con bạch tuộc không ở đây, anh ta nhanh chóng chạy tới, dùng ánh mắt trông mong mà nhìn bọn họ, “Hai người có thể dẫn tôi đi cùng được không?”
Giang Nhiễm nói: “Tang thi sẽ không ăn anh.”
Diệp Bạch ủy khuất muốn chết: “Ai nói?! Đám động vật biến dị kia sẽ ăn tôi!”
Anh ta vừa nói xong, đã thấy Giang Nhiễm nheo mắt lại, “Không kịp nữa rồi.”
Tốc độ tiến quân của đàn tang thi quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đi đến chỗ bọn họ.
Giang Nhiễm nắm chặt lấy tay Kỳ Diên, đột nhiên chạy về một hướng khác.
Diệp Bạch cũng nhanh trí mà dứt khoát nhanh chóng chạy theo Kỳ Diên và Giang Nhiễm.
Giây tiếp theo, anh ta liền đơ cả người.
Trên mặt đất vốn dĩ trống rỗng đột nhiên xuất hiện một con lừa nhỏ, Kỳ Diên dẫn đầu trực tiếp ngồi lên xe, mà Giang Nhiễm thì cũng theo ngay sau cô, nhanh chóng ngồi lên xe.
Nhìn thấy Diệp Bạch vẫn còn đang thất thần bất động, Kỳ Diên thúc giục nói, “Mau lên đây nhanh lên.”
Diệp Bạch nuốt một ngụm nước miếng.
Kỵ…… kỵ sĩ xinh đẹp và hoàng tử lạnh lùng của cô?
Đại quân tang thi ở phía sau đang ngày càng gần, anh ta dùng những ngón tay trắng xanh nhanh chóng leo lên xe.
Anh vô thức liếc nhìn phía sau, thiếu chút nữa đã bị dọa sợ đến mất hồn.
Đám tang thi đã đuổi đến ngay phía sau bọn họ.
Hiển nhiên là đám tang thi cũng chú ý tới có người ở phía trước, chúng càng trở nên hưng phấn hơn, liều mạng mà xông về phía trước.
Kỳ Diên lập tức vặn hết ga con lừa nhỏ, lao nhanh về phía trước.
Nhưng đám tang thi vẫn đang càng ngày càng gần họ hơn.
Diệp Bạch xoay người, trùng hợp chạm mắt cùng với một con tang thi, anh ta đột nhiên hét lớn: “Mau mau mau, có thể hơn nữa không hả! Cứu mạng a a a a a a!”
Trên trán Kỳ Diên cũng lấm tấm mồ hôi lạnh.
Đột nhiên ——
Xe dừng lại.
Rất nhanh cô đã phản ứng lại, “Hết xăng rồi.”
Diệp Bạch: “!!”
Giang Nhiễm: “……”
Giang Nhiễm: “Trước đó không phải cô nói là còn đủ sao?”
“Đúng là còn xăng, nhưng mà là ở trong không gian.” Kỳ Diên ủy khuất nói.
Hiện tại muốn đổ xăng, rõ ràng là chuyện không thể.
Diệp Bạch bẹp bẹp miệng, còn chưa kịp khóc lóc kể lể thì đã thấy Giang Nhiễm nhảy xuống xe.
Trong tay anh cầm một cây kiếm, dị năng hệ lôi đã được phát động chỉ chờ được phóng ra, anh lạnh nhạt nói, “Hai người đổ thêm xăng cho xe đi, tôi có thể kéo dài thời gian.”
Kỳ Diên không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.
Diệp Bạch cảm động đến cực điểm, “Anh đúng là người tốt, tôi……”
Giang Nhiễm lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta một cái.
Diệp Bạch ngoan ngoãn ngậm miệng lại.