Chương 11: Ăn thịt thối không?

Kỳ Diên tò mò chớp chớp mắt, “Thật sự là không nhìn ra anh còn tốt bụng như vậy đó.”

Rốt cuộc thì Giản Nam cũng đã làm đến mức như vậy rồi, mà Giang Nhiễm lại còn định đưa vật tư cho hắn.

Giang Nhiễm lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, “Đã đi theo tôi đến một tháng rồi mà cô còn không biết sao?”

Kỳ Diên chột dạ.

Chẳng lẽ cô còn có thể nói thẳng ra là từ trước tới nay cô chưa bao giờ chú ý đến Giang Nhiễm hay sao?

“Giản Nam đã cứu tôi một mạng, lần này có thể xem như là tôi trả ơn cho hắn.” Giang Nhiễm lẳng lặng mở miệng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Kỳ Diên, anh chuyển đề tài, “Hiện tại trong không gian của chúng ta còn những gì?”

Kỳ Diên chớp chớp mắt, dùng tinh thần lực cảm thụ sơ lược qua, “Một ít vật tư, nhưng phần lớn đều là những thứ không quen thuộc.”

Cô nói tiếp, “Còn có một chiếc xe môtô nhỏ……?”

Không gian của cô không lớn, ước chừng chỉ có năm mươi mét vuông, hơn nữa bên trong đã sớm chất đầy vật tư.

Giang Nhiễm nói, “Từ hôm nay trở đi chúng ta sẽ xuất phát đi đến thành phố A, xăng có đủ dùng không?”

Kỳ Diên: “Đủ.”

Giang Nhiễm: “Cô lái xe đi.”

Giang Nhiễm nhún vai, “Trước kia khi đi đâu tôi cũng đều gọi xe, nên không biết biết lái.”

Kỳ Diên: “……”

Thảo nào trước đó anh chấp nhận giữ Giản Nam lại.

Kỳ Diên lấy chiếc xe môtô nhỏ ra, mặt không cảm xúc mà cưỡi lên xe, trùng hợp chính là, đây là xe dành cho nữ dùng.

“Anh đến ngồi ở phía sau đi.” Kỳ Diên không cảm xúc mà nói.

Giang Nhiễm ngoan ngoãn mà làm theo, nhưng rồi giọng điệu của Kỳ Diên có chút âm dương quái khí, “Ngồi chắc một chút, kỹ thuật lái xe của tôi có chút không ổn đâu.”

Giang Nhiễm nhướng mày, còn chưa kịp nói gì thì Kỳ Diên đã vặn tay ga, trong nháy mắt đã lao đi xa đến mười mét.

Tiếng gió rất lớn, anh nhìn thẳng vào sau gáy Kỳ Diên, đột nhiên nói: “Cô muốn ăn thịt thối sao?”

Gió quá lớn, Kỳ Diên không nghe rõ, chỉ nghe thoáng qua thấy có chữ thịt, cô theo phản xạ mà mở miệng, “Ăn!”

Đương nhiên là ăn!

Có thịt mà không ăn thì chính là đồ ngốc!

Cô vừa mới dứt lời, chỉ trong nháy mắt đã có mấy con tang thi toả ra mùi hôi thối nồng nặc đột nhiên nhảy ra trước mắt họ!

Kỳ Diên: “!!!”

Cô không giữ chắc được tay lái, khiến cho cả cô và chiếc xe đều ngã xuống bùn, cả người lẫn xe đều bẩn như chó.

Giang Nhiễm nhanh tay lẹ mắt, thấy không ổn liền nhanh chóng nhảy xuống xe.

Kỳ Diên cả miệng toàn bùn, cô phi một tiếng, trừng to hai mắt, “Đây chính là thịt mà anh nói sao?!”

Giang Nhiễm: “……”

Anh nói, “Không phải là cô thích ăn à?”

Vẻ mặt Kỳ Diên khϊếp sợ không thôi, “Sao có thể chứ! Sẽ có ai thích ăn thịt tang thi sao?”

Giang Nhiễm im lặng, ném miếng thịt tang thi trong tay sang một bên.

Kỳ Diên lại một lần nữa cưỡi lên xe, phát hiện cô và Giang Nhiễm đang ở ngã ba đường, đường cái cực kỳ rộng, bầu trời còn chưa tối hẳn, nhưng đã có chút mờ ảo.

Kỳ Diên ngẩng đầu, ngây ngốc hỏi, “Kế tiếp chúng ta nên đi đường nào?”

Giang Nhiễm nói, “Cô nói xem?”

Kỳ Diên ồ một tiếng, tùy tiện chỉ tay vào một con đường, “Đi đường này đi.”

Cô dứt khoát quyết định, hoàn toàn không có chút do dự.

Kỳ Diên nghiêm túc nói, “Trực giác của tôi nói, đi con đường này là chính xác.”

Giang Nhiễm cũng tỏ ra nghiêm túc, “Duyệt.”

Lần này đổi lại thành Kỳ Diên kinh ngạc: “Anh không sợ tôi sẽ hố anh sao? Anh tin tưởng tôi đến vậy sao?”

Giang Nhiễm nói: “Chỉ có người vô năng mới đi oán giận người khác.”

Kỳ Diên cảm thấy mình đã lại học thêm được một câu châm ngôn mới.

Cô bò lên trên con lừa con (ẩn dụ cho xe mô tô), tiếp tục đi về phía trước.

Giang Nhiễm nhìn gương mặt ở góc nghiêng của cô, đường nét khuôn mặt tinh xảo, trong sáng xinh đẹp, dường như mỗi một chi tiết trên mặt cô đều được Chúa sáng thế tỉ mỉ điêu khắc ra.

Ánh mắt của anh hơi tối đi.