Quản gia Vương Bá xin giấy xác nhận xuất viện cho Ân Huyên Vũ sau khi nàng đã không còn việc gì. Thủ tục xuất viện hoàn thành, trong lúc mọi người chuẩn bị rời đi, Tần Nhị Bảo cũng từ trên ghế lổm ngổm bò dậy, cùng đi theo mọi người trở về. Trên đường, Ân Huyên Vũ mang vẻ mặt tức giận nhìn hắn. Tần Nhị Bảo thì không để ý đến nàng. Dọc đường nàng không tranh cãi với hắn, ngược lại làm cho hắn cảm thấy thanh tĩnh.
Cuối cùng mọi người về đến biệt thự cao cấp Ân gia, Tần Nhị Bảo xuống xe, bắt đầu vươn vai uốn lưng, tự nhủ:
- Phải ngủ ở trên ghế dài thật không quen, làm mình đau hết cả lưng.
- Tránh ra, anh chắn đường của tôi.
Ân Huyên Vũ cuối cùng nói được câu đầu tiên từ lúc xuất viện, ngữ khí cũng rất lạnh như băng.
- Tiểu thư, mời.
Tần Nhị Bảo giả bộ một bộ dạng phong độ nói.
- Hừ.
Ân Huyên Vũ trong đám bảo tiêu vây quanh, không để ý đến Tần Nhị Bảo, lập tức trở về gian phòng của mình.
Nhìn bóng dáng đáng yêu của nàng, Tần Nhi Bảo bất đắc dĩ tự nhủ:
- Chẳng lẽ mình ở bệnh viện nói những lời nào làm cho nàng mất hứng?
Tần Nhị Bảo cũng không phải là sợ nàng tức giận, rồi sau đó đuổi việc mình. Đối với những kẻ có tiền mướn mình làm bảo tiêu, không phải là ý thích của hắn. Nếu như lão đầu tử không nhõng nhẽo cứng rắn buộc hắn tới, thì ở nhà còn có Tiểu Phương đang tha thiết mong chờ hắn. Nếu như bị đuổi việc thì hắn thực sự mừng còn không hết. Làm bảo tiêu cho người ta, không khác gì một người hầu, là việc hắn thực không muốn.
Nhưng dù sao mình cũng đắc tội người ta trước, người ta giận mình cũng đúng. Nhưng mà vừa nghĩ tới mình phải đi xin lỗi nàng thì hắn lại không làm được, cũng chỉ có thể nghĩ cách làm cho nàng vui hơn chút là okie rồi.
- Nếu không thì mình sẽ dùng cách đã dụ dỗ được tiểu Phương. Mình không tin Ân đại tiểu thư kia có thể không tươi cười. Tần Nhị Bảo an ủi chính mình:
- Bất kể là thế nào, mình cũng phải cố gắng thử qua.
Đang lúc hắn miên man suy nghĩ, cảm thấy bên cạnh có một làn gió thơm thổi quá, làm cho suy nghĩ của hắn dừng lại. Hắn ngước mắt lên nhìn không khỏi hóa đá. Vừa nhìn thấy một thiên thần giống như búp bê, đôi mắt đen nhánh to tròn trên khuôn mặn trắng mịn màng, bộ dáng vô cùng khả ái.
- Đây là một tiểu la lỵ.
Tần Nhị Bảo không hiểu giả bộ hiểu nghĩ, nhưng hắn cũng không có quá để ý. Trong khoảng thời gian này, mỹ nữ hắn cũng gặp qua kha khá. Ngay khi bắt đầu xuống nhà ga người đón hắn chính là mỹ nữ thư ký cao cấp Liễu An Kỳ, sau đó là Ân Huyên Vũ trong biệt thự này.
Hai ngày nay hắn cảm giác mình rèn luyện coi như có chút định lực, nhưng tất cả chuyện này đều không trọng yếu, quan trọng là…, hắn nghĩ thế nào cũng không thông, tiểu la lỵ này tại sao lại dậy thì sớm như vậy, bộ ngực thì đồ sộ, làm cho ánh mắt hắn bắt đầu nhìn đăm đăm.
- Xem ra mình cần phải tiến lên thưởng thức chút. À quên hỏi chút.
Tần Nhị Bảo tự cho mình suy nghĩ đúng, lúc này hắn tự an ủi: “ Kỳ thực hắn làm một bảo tiêu tất phải phụ trách an toàn cho ngôi biệt thự này. Đối với người lạ, vẫn phải hỏi rõ ràng, việc này hoàn toàn bình thường, không phải ý đồ gì cả.
Nghĩ như vậy, hắn bước nhanh tới phía trước:
- Xin hỏi vị tiểu tư này, cô cần tìm ai?
Dứt lời, hắn nở nụ cười mà hắn tự cho là anh tuấn.
Tiểu la lỵ mở to ánh mắt:
- Tôi, anh cũng không nhận ra? Anh mới tới?
- Đúng vậy. Tôi mới tới.
Tần Nhị Bảo dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng, ngây người nói:
- Làm sao cô biết.
Tiểu la lỵ thấy Tần Nhị Bảo trông ngô ngố, liền khanh khách nở nụ cười, làm cho khuôn mặt già nua của Tần Nhị Bảo không khỏi đỏ nên. Tiểu la lỵ cười một chút nói:
- Tôi đến tìm chị của tôi Ân Huyên Vũ,chị ấy có ở đây không?
- Ồ, thì ra là tiểu thư.
Tần Nhị Bảo ân cần nói:
- Nàng có nhà, để tôi dẫn cô tới.
Tiểu la lỵ không có từ chối, đi theo Tần Nhị Bảo vào biệt thự. Ai ngờ mới vừa tới phòng khách, Ân Huyên Vũ đang nằm dài trên ghế sa lon, nhàn nhã uống cà phê, đọc tạp chí Bát Quái.
- Chị.
Tiểu la lỵ nhìn thấy Ân Huyên Vũ lập tức bước nhanh lại, ngọt ngào hô.
Ân Huyên Vũ quay đầu vừa nhìn, nở nụ cười nói:
- An Kỳ Nhi, hôm nay sao rảnh rỗi đến thăm chị thế?
- Em nghe người ta nói chị xảy ra chuyện, nên đã đến chỗ này thăm chị.
An Kỳ Nhi nói.
- Biểu hiện lần này tốt lắm.
Ân Huyên Vũ vừa định cùng An Kỳ Nhi nói thêm cái gì, nhìn thấy Tần Nhị Bảo trong lòng liền bốc hỏa, xoay mặt nói với An Kỳ Nhi:
- Chúng ta lên lầu tán gẫu.
- Vâng.
An Kỳ Nhi gật đầu đáp ứng, đang muốn đi theo Ân Huyên Vũ lên lầu, chợt nghe nàng nói với Tần Nhị Bảo:
- Lưu manh.
Kỳ thật khó trách Ân Huyên Vũ mắng hắn. Hai mắt Tần Nhị Bảo cứ dán chặt vào bộ ngực của An Kỳ Nhi, không một khắc nào rời khỏi. Đối với Ân Huyên Vũ đánh giá, Tần Nhị Bảo đã vượt qua thử thách, tuy miệng Ân Huyên Vũ nói như vậy, nhưng cũng không để trong lòng.
Ngược lại khuôn mặt hắn tươi cười trả lời Ân Huyên Vũ:
- Ngài nói quá đúng. Tôi chưa từng nghe lời nói nào chuẩn xác đến như vậy
Thấy Tần Nhị Bảo không có đối đáp mạnh mẽ với mình như trước, lập tức làm cho Ân Huyên Vũ không biết nên nói cái gì cho phải. Lần này cái kiểu trả lời của hắn làm cho nàng có cảm giác là lạ, một lúc lâu mới thốt ra được một câu:
- Bệnh thần kinh.
Tần Nhị Bảo thấy Ân Huyên Vũ nói như vậy, lại vỗ mông ngựa:
- Ngài nói rất đúng. Giống như thày bói nói vậy.
Ân Huyên Vũ hiểu lầm, nàng tưởng Tần Nhị Bảo đang lấy cách thức này nhục mạ nàng. Lúc này không còn kiên nhẫn nói thêm gì với Tần Nhị Bảo, giơ thẳng cánh tay nói:
- Cút ngay.
Tần Nhị Bảo nghe thấy Ân Huyên Vũ nói vậy, giống như nhận được mệnh lệnh bình thường, đem thắt lưng cố gắng đứng thẳng tắp, giống như quân nhân hướng Ân Huyên Vũ trả lời:
- Tuân mệnh.
Dứt lời, hắn thực sự bắt đầu lăn trên mặt đất.
Tần Nhị Bảo cảm giác mình vì Ân Huyên Vũ mà phải cố hết sức. Hơn nữa vì để cho đại tiểu thư cao hứng, hắn thực sự lăn lộn trên mặt đất, toát cả mồ hôi nghĩ thầm: “ Ân tiểu thư lần này chắc chắn sẽ không còn tức giận mình nữa.
Ân Huyên Vũ thấy Tần Nhị Bảo làm trò như vậy, thầm nghĩ hắn cố ý làm mình khó chịu, nàng giận điên lên, kéo mạnh cánh tay An Kỳ Nhi nói:
- Đi, chúng ta đi nhanh lên lầu, không cần để ý đến tên thần kinh này.
An Kỳ Nhi ở bên cạnh, cười đến đau cả bụng thầm nghĩ: “ Người kia thật biết điều.” Sau đó nàng đi theo Ân Huyên Vũ lên lầu, cũng không để ý đến Tần Nhị Bảo.
Tần Nhị Bảo ra sức làm trò như vậy, không nghĩ tới lại thành ra kết quả này. Thái độ của Ân đại tiểu thư không giống với tiểu Phương. Lúc trước hắn làm cho tiểu Phương vui vẻ chuẩn bị đem nàng lên giường, cũng phương pháp này lại làm cho Ân Huyên Vũ càng thêm tức giận.
- Ai…
Tần Nhị Bảo liên tục thở dài nói:
- Con gái thành thị giống như ánh trăng trong giếng, thực khó đoán. Thôi quên đi, mình trở về phòng làm một giấc cho nhẹ người.
……………………..
- Đao tử.
Lão đại Long Thăng Bang hét lớn.
Nam tử bị hắn gọi là Đao tưr, chính là Đao Ba Nam lần trước hành động thất bại, nghe lão đại vẫy gọi lập tức chạy tới:
- Đại ca cho gọi em.
- Đúng vậy. Tao cần hỏi mày một vấn đề, mày phải thành thật trả lời.
Đao tử không khỏi khẩn trương đáp:
- Đại… Đại ca mời nói.
- Mày có biết tập đoàn Ân thị mời riêng một vị bảo tiêu không?
- Không biết.
Đao tử thành thật trả lời, kỳ quái hỏi:
- Bảo tiêu? Ân thị không phải vẫn có bảo tiêu sao?
- Đúng vậy? Đây là lý do tại sao chứ?
Lão đại hỏi ngược lại.
Đao tử nhìn lão đại một chút, bật người phản ứng trả lời:
- Được, em sẽ điều tra.
- Tốt.
Lão đại đối với phản ứng của Đao tử rất hài lòng, ra lệnh:
- Lần này mà… tiếp tục hỏng việc, đừng trách tao không khách khí.
- Tuân mệnh.
Đao tử lu ra ngoài, khóe miệng lão đại hiện lên một tia cười lạnh.