Chương 82: Long Thăng bang bị diệt.

Lôi Hồng nghe thấy cảnh sát đã đến, sợ tới mức thất hồn lạc phách, giống như con chuột khi thấy tiếng mèo, sợ tới mức cơ thể phát lạnh, thân thể cao lớn co rút lại, không dám ho he gì. Nhưng rất nhanh hắn ý thức được mình không thể ngồi đây chờ chết, dù sao mình mới ra tù, nếu bị cảnh sát bắt trở lại, thì đời này đừng nghĩ đến chuyện trở ra.

Nghĩ tới đó, hắn cũng không quan tâm đến việc đánh nhau nữa, mặc kệ Tần Nhị Bảo đang khó hiểu, trực tiếp phá cửa sổ nhảy ra ngoài bỏ chạy, mà hành động của Lôi Hồng khiến cho Tần Nhị Bảo trợn mắt há mồm, thất thần cả buổi không biết nói gì.

"Thế này cũng thật thái quá đi!" Tần Nhị Bảo nhìn toàn thân Lôi Hồng cắm đầy thủy tinh thể, thế nhưng sau khi phá cửa sổ nhảy ra thì hắn vẫn chạy nhanh như điên, nhoáng cái đã không thấy tăm tích, thầm nghĩ: "Người này chẳng nhẽ không thấy đau? Chạy nhanh như thế, có lẽ còn hơn Lưu Tường!”(Lưu Tường vận động viên chạy 110m vượt rào người Tung Của)

Mà việc này ngoại trừ Tần Nhị Bảo ra thì cũng không ai để ý, những người khác đều đang chú ý những người mới đến bên ngoài. Lúc đầu còn tưởng có một đại đội cảnh sát đến để vây quét, nhưng hóa ra người đên chỉ là một sĩ quan cảnh sát hơn bốn mươi tuổi cùng một cảnh sát hơn năm mươi tuổi đang xuống xe, cả hai đang cùng đi về phía này.

Vị cảnh sát trung niên lấy ra từ trong bọc một cuốn sổ, bộ dáng không quan tâm nói: “Trong số các ngươi, ai là người báo cảnh sát?”

Tất cả mọi người trong đại sảnh đều ngơ ngác khi nghe thấy như vậy, thầm nghĩ: “Xem ra mấy tên cảnh sát này chỉ giỏi ra oai chứ chả làm được gì cả!”

Cảnh sát trung niên thấy không ai trả lời mình, có chút không kiên nhẫn nói lại lần nữa, cũng tiện thể ngẩng đầu lên nhìn, vừa ngẩng đầu lên thì lập tức hoảng sợ, trong đại sảnh đông nghịt người, hơn nữa có rất nhiều người cầm trong tay dao bầu, nhìn qua cũng biết không phải người tốt.

Hai người cảnh sát đi theo đã sớm ngây ngốc, không biết nên làm gì, đám người Tần Nhị Bảo cùng bọn lưu manh kia đang nhe nanh giơ vuốt với nha, tình cảnh rất hỗn loạn. Tất cả mọi người trong đại sảnh cũng đều im lặng nhìn qua lẫn nhau, thậm chí có chút cảm giác khó hiểu.

Cũng không biết ai ra tay trước, mới vừa rồi đại sảnh còn im lặng, thì bây giờ lại khôi phục lại quang cảnh hỗn loạn lúc nãy, tiếng gào khóc thảm thiết, tiếng đấm đá loạn xạ, mà hai vị cảnh sát đang đứng ở cửa vẫn ngây ngốc, cả buổi không có phản ứng.

“CMN, tên nào báo cảnh sát mau tên tiếng cho ta?” Ngây ngốc hơn nửa ngày, trung niên cảnh sát mới tỉnh lại, mặc tục một câu: “Đây rõ ràng là xã hộ đen dung binh khí đánh nhau mà!”

"Vương cảnh quan, vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ ?" Cảnh sát phụ việc hỏii, ở trong mắt hắn thì việc này đã vượt qua năng lực xử lý của bọn hắn, căn bản là không có biện pháp xử lý.

“Báo về tổng bộ!” Vương cảnh quan trừng mắt nhìn hắn, trả lời: “Nếu không người nghĩ xử lý có thể xử lý thế nào?”

"Chúng ta cũng là cảnh sát ah!" Cảnh sát phụ việc dở khóc dở cười nói.

"Ngươi là cảnh sát, vậy ngươi lên đi a...!" Vương cảnh quan thấy tên cảnh sát phụ việc nghiền ngẫm từng chữ một, tức giận nói.

Cảnh sát phụ việc bị mắng một câu, nghiêm túc suy nghĩ một chút, trả lời: “Ách, chúng ta vẫn nên báo về tổng bộ ah!”

“Còn không mau đi mà đúng đó làm gì?” Vừa dứt lời, Vương cảnh quan liền kéo tên cảnh sát phụ việc ra ngoài, miệng vẫn không quên mắng một câu: “Mẹ nó, không biết tên thất đức nào báo cảnh sát, làm hại lão tử gặp phải việc xui xẻo này!”

“Đúng vậy!” Tên cảnh sát phụ việc cũng biết được mình rất xui xeir, ngày đầu đi làm đã gặp phải chuyện này, sau này làm việc sẽ ảnh hưởng đến công việc sau này, nghĩ đến đây hắn không khỏi thở dài: “Đem mình là phụ cảnh(cảnh sát giúp việc) tham gia vụ này thật sự không có thiên lý mà, aizz, đầu năm nay tiền thật khó kiếm ah!”

Đại sảnh lại khô phục cảnh hỗ chiến, mà Tần Nhị Bảo thì mất đi đối thủ của mình, mặt khác hắn không quan tâm tới mấy tên lâu la. Một mình hắn đi giữa đám người, hướng về cầu thang lên tầng hai.

“Bình Sơn huynh đệ, ta lên lầu trước, ở đây giao lại cho các ngươi!” Tần Nhị Bảo nói với Trương Bình Sơn.

“Ngươi cứ đi đi!” Trương Bình Sơn cười cười, lau mồ hôi nói: “Thiếu đi ngươi thì cùng lắm ta đổ thêm chút mồ hôi mà thôi, dù sao việc cứu Ân tiểu thư vẫn là quan trọng hơn.”

“Có những lời này của ngươi thì ta an tâm rồi!” Tân Nhị Bảo nói xong liền đi thẳng lên tầng hai, ai ngờ tầng hai có quá nhiều phòng, nhất thời làm hắn không biết làm thế nào.

“Ân Huyền Vũ, cô ở chỗ nào?” Tần Nhị Bảo đứng đầu cầu thang tầng hai hô lớn: “Cô nghe thấy thì hãy lên tiếng để ta biết cô ở đâu.” Đáng tiếc vẫn không có ai đáp lại, điều này khiến Tần Nhị Bảo có chút nôn nóng, không khỏi hét to hơn: “Ân Huyền Vũ, cô ở chỗ nào?”

Ngay khi Tần Nhị Bảo sốt ruột muốn phát hỏa, thì âm lên một tiếng, tựa hồ có gì đó ngã xuống đất, nhưng ngay lập tức Tần Nhị Bảo minh bạch, đây là Ân Huyền Vũ báo cho hắn biết nàng ở đâu.

“Ngươi đừng lo lắng!” Tần Nhị Bảo nói, đi về phía tiếng động lúc nãy, đến một căn phòng, hắn dễ dàng phá cửa vào, chỉ thấy Ân Huyền Vũ đang bị bịt mắt, miệng thì nhét giẻ, tay chân bị trói đang ngồi trong một góc phòng.

Tần Nhị Bảo cũng không dây dưa, lập tức bước tới giúp nàng cởi trói.

“Như thế nào ngươi bây giờ mới tới?” Ân Huyền Vũ sau khi được giải thoát nhịn không được trách mắng Tần Nhị Bảo: “Làm ta ở chỗ này chờ ngươi cả buổi, các ngươi thật là quá đáng!”

“Ách, điều này cũng không thể trách ta!” Tần Nhị Bảo nghe Ân Huyền Vũ trách cứ, nhún vai nói: “Ngươi cũng biết nơi này vắng vẻ, rất khó tìm kiếm, với lại ta không biết lái xe nên phải nhờ Trương Bình Sơn lái, còn nữa trên đường lại kẹt xe, ngươi nói xem, chúng ta đi cứu ngươi mà lại gặp phải kẹt xe, thật không có thiên lý mà. Đương nhiên cũng có một phần lỗi do ta, cũng không biết vì sao trong buổi tiệc ta uông hơi nhiều rượu, khiến cho trên đường đi phải dừng lại đi vệ sinh ba lần, khiến cho chậm trễ đôi chút…”

“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Ân Huyền Vũ thấy Tần Nhị Bảo huyên thuyên không dứt, hận không thể nhét giẻ vòa mồm hắn, bộ dáng khó chịu nói: “Ngươi không thể bớt tranh cãi với ta sao?”

“Là do ngươi hỏi ta mà?” Tần Nhị Bảo cảm thấy mình vô tội, chính mình có hảo ý đem vấn đề nói chi tiết một chút, ai biết người nghe lại không kiên nhẫn, bất quá thấy Ân Huyền Vũ không có tâm tư cùng mĩnh tranh cãi, nên hắn cũng không quan tâm lắm.

Mà lúc này hai vị cảnh sát cũng thực hiện rất tốt chức trách của mình, sau kho chạy về đã báo lên cấp trên, cấp trên xem ra cũng rất coi trọng vấn đề này, thậm chí còn điều động tổ đặc công bao vây khu vực quanh biệt thự.

Một cảnh sát xem chừng là người chỉ huy, cầm loa trong tay hô: “Các ngươi đã bị bao vây, đừng chống cự vô ích, hay ngoan ngoãn đầu hàng!”

Lúc này song phương trong đại sảnh cũng ý thức được nguy hiểm, về phái mấy người Trương Bình Sơn thì không sợ gì cả, bọn họ cảm thấy thấy mình là vì chính nghĩa, chắc chắc không có vấn đề gì cả, nhưng đám người Long Thăng bang thì biết rõ họ đang gặp nguy hiểm.

Có vài người muốn như Lôi Hồng dung mãnh phá cửa sổ bỏ chạy ra ngoài, ết quả là vừa đi ra đã bị đặc công mai phục bên ngoài tóm được, những người còn lại thấy kết quả như vậy thì cũng không dám lộn xộn nữa.

“Đầu hàng!” Cũng không biết ai hô lên một câu sau đó ném dao trên tay xuống đất, ngồi xổm xuống, những người khác thấy hắn làm vậy, biết rõ mình chống cự cũng vô ích, chỉ có thể bất đắc dĩ nghe theo, bó tay chịu trói.

Trong lúc đó, khi nghe tiếng rú từ còi xe cảnh sát, Đại Điền Nhị đã theo thông đạo bí mật một mình bỏ trốn ra ngoài, mặc kệ nữ nhân vừa cùng hắn hoan hảo đau khổ cầu khẩn màng nàng theo, thậm chí quần áo cũng chưa kịp mặc.

Cái thông đạo này chỉ có một mình Đại Điền Nhị biết, bởi hắn biết rõ đã làm quá nhiều chuyện ác, sợ có một ngày cảnh sát tìm tới tận của, nên đã bí mật cho đào một thông đạo thoát ra bên ngoài, không nghĩ hôm nay phải sử dụng. Vì lúc bỏ trốn quá vội vàng nên hắn chưa kịp mặc quần áo nên hắn vừa ra khỏi thông đạo thì bị mọi người chỉ chỏ nhìn hắn như nhìn người bị bệnh.

Người qua đường Giáp nói: “Ôi, thói đời ngày nay ah! Thậm chí người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cũng có thể ở bên ngoài chạy loạn.”

Người qua đường Ất nói: “Đi nhanh thôi, đừng để những thứ thô tục làm bẩn mắt.”

“Mẹ nó, chưa có nhìn qua người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bao giờ à?” Đại Điền Nhị thật sự không thể chịu đựng được ánh mắt soi mói cùng chỉ trỏ của người khác, nhịn không được mắng: “Lão tử cao hứng nên trần chuộng chạy đi bộ, các ngươi quản được à?”

“Ai thừa hơi đi quản chứ!” Người qua đường Giáp khinh bỉ nhìn Đại Điền Nhị, nói: “Đầu năm nay người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy ngoài đường đã hiếm rồi, mà người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ còn đội mũ là lần đầu tiên thấy ah.”

“Đclmn! Ai cần các ngươi lo!” Đại Điền Nhị bị hai ngươi này nói như vậy, dù hắn da mặt dày, tố chất tâm lý tốt đi chăng nữa thì cũng không khỏi đỏ mặt, mắng lại một câu rồi lấy hay tay che bên dưới mà bỏ chạy….

Trong khi Đại Điền Nhị phải khổ sở trốn tránh cảnh sát thì ở biệt thự, thuộc hạ của hắn cùng đám người Tần Nhị Bảo bị đưa về cục cảnh sát để điều tra.

Qua một hồi điều tra thì mọi chuyện cũng được sáng tỏ, ban đầu là cãi cọ lẫn nhau, rồi biến thành xã hội đen dùng vũ khí đánh nhau, đến cuối đã trở thành vụ án xã hội đen bắt cóc người, mà chuyện này còn liên quan đến nhiều vụ án khác nên tất cả cảnh sát tham gia đều được cấp trên khen ngợi. Tất nhiên Vương cảnh quan cùng vị cảnh sát phụ tá kia cũng không ngoại lệ, vì công lao báo cáo kịp thời mà được đích thân cấp trên đến khen ngợi.

*****

"Móa nó, ngươi còn mặt mũi trở về sao?" Đại Điền Nhị bị lão đại của hắn trách mắng: "Sự tình bị ngươi làm thành như vậy, lại còn là tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trở về, ngươi không cảm thấy mất mặt sao?"

"Thực xin lỗi, lão đại, thuộc hạ cũng muốn đem sự tình làm cho tốt, không nghĩ tới mọi chuyện lại xảy ra như vậy!" Đại Điền Nhị quỳ rạp trên mặt đất, sợ tới mức toàn thân run rẩy, không nửa điểm hung hăng lúc trước.

Lão đại nhìn qua Đại Điền Nhị, ánh mắt chán ghét, mắng: "Mẹ nó, đi kiếm quần áo mà mặc vào, thật là mất mặt!"

"Vâng, vâng..." Đại Điền Nhị đầu gật như băm tỏi, cuống quít dập đầu nói: "Lão đại nói rất đúng!"

"Ta lại ngươi một cơ hội nữa, nếu như ngươi còn thất bại, ta sẽ không khách khí đâu!" Lão đại phía sau tấm mànlạnh lùng nói với hắn.

"Thật sao?" Đại Điền Nhị nghe thấy lão đại còn cho mình cơ hội, không khỏi cao hứng hỏi

"Ân! Cái này phải xem khả năng của ngươi đến đâu ah!" Lão đại phía sau màn gật đầu nhẹ, nhìn Đại Điền Nhị cười nhưng trong lòng không cười, khóe miệng giật giật, nói ra: "Ngươi lui xuống trước đi, nếu cần ta sẽ cho gọi ngươi!"

"Cảm ơn, lão đại!" Dứt lời, Đại Điền Nhị không khác gì một con chó, hắn bò trên mặt đất đi ra ngoài.

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào vào đây (https://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: