Chương 80: Đại nào Long Thăng bang

Tổng bộ Long Thăng Bang nằm phía nam Đông Giang, cách trung tâm thành phố một đoạn đường xe, nơi này thuộc loại kết hợp giữa thành thị và nông thôn, Đại Điền Nhị sau khi nhìn trúng mảnh đất này liền dùng một số thủ đoạn ngang ngược như đe dọa, bắt cóc, làm cư dân nơi này dần dần di chuyển sang địa phương khác.

Sau khi độc chiếm được mảnh đất này, hắn liền xây một khu nhà cao cấp xa hoa, diện tích đến 300 mét vuông, biệt thự chia làm hai tần, trang hoàng vô cùng xa hoa, ngay cả bể bơi, sân tennis đều có đầy đủ, có thể thấy được Đại Điền Nhị là loại người rất biết hưởng thụ.

Đại Điền Nhị tuy làm rất nhiều chuyện ác, nhưng sau lung hắn lại có một thế lực nào đó ủng hộ, dù là chuyện xấu đến đâu nhưng hắn vẫn không phải gặp báo ứng, càng ngày hắn càng xấu xa hèn hạ. Người khác mặc dù đối với cuộc sống như vậy luôn khinh thường, nhưng đối với hắn mà nói thì đó mới là biết hưởng thụ cuộc sống.

Lúc này đám người Tần Nhị Bảo đang đi về phía biệt thự của Đại Điền Nhị, người lái xe là Trương Bình Sơn, tất cả mọi người đều rất nghiêm túc, ai cũng không có tâm tình để vui đùa, cả đoạn không ai nói gì, không khí vô cùng nặng nề.

"Hắc Tử, hôm nay chúng ta có khách quý đến thăm, ngươi an bài mọi chuyện xong chưa?" Lúc này Đại Điền Nhị ngả người trên ghế ra lệnh cho thuộc hạ, ngồi trên đùi hắn là một cô gái xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, gợϊ ȶìиᏂ, trong khi đó tay hắn cũng không an phận mà du ngoạn trên người cô gái.

Mà một màn này khiến cho tiểu đệ của Hắc Tử bắt đầu có phản ứng, Đại Điền Nhị tuy nhìn thấy nhưng cũng không trách hắn, bất kì thằng đàn ông nào nhìn thấy cảnh này đều sẽ như vậy, trừ phi tên đó không có hứng thú với phụ nữ. Hắc Tử bình tĩnh trả lời: “Lão đại yên tâm! Hết thảy đều đã được sắp xếp ổn thỏa!”

"Ân, rất tốt, như thế này hãy nhìn ngươi đó!" Đại Điền Nhị đối với Hắc Tử rất hài lòng, dáng vẻ tươi cười lộ ra ý tứ sâu xa nhìn hắn, vẫn không quên cảnh cáo: "Ngàn vạn đừng như Đao Tử, thành sự thì thiếu bại sự có thừa."

"Ân, ta hiểu được!" Hắc Tử vừa nghĩ tới cảnh tượng lúc Đao Tử bị Đại Điền Nhị đuổi ra khỏi Long Thăng bang, tự nhiên không rét mà run, liên tục gật đầu đồng ý.

"Ngươi lui ra đi!" Đại Điền không kiễn nhẫn nữa quơ tay ý bảo Hắc Tử đi ra ngoài.

Hắc Tử khúm núm lui ra ngoài, mà sau khi hắn ra khỏi phòng đóng cửa lại, trong phòng lại khôi vang lên những thanh âm dâʍ đãиɠ.

"Đại Điền Nhị, ngươi là con rùa rụt cổ, lăn ra đây cho lão tử." Xe vừa mới ngừng lại thì Tần Nhị Bảo đã nhảy xuống, hướng biệt thự vọt tới, vừa vào cửa liền nhìn chung quanh kêu gào, mà đám người Trương Bình Sơn sợ Tần Nhị Bảo sẽ xảy ra chuyện, cũng nhanh chóng đi tới bên cạnh hắn.

"Ha ha, ngươi khỏe chứ, Tần tiên sinh!" Đại Điền Nhị từ trong phòng đi ra, đứng trên sân thượng tần hai nhìn đám người Tần Nhị Bảo nói: "Hình như ngươi không có nghe rõ lời của ta, ta đã nói chỉ được một mình ngươi đến!"

"Đừng nói những lời vô nghĩa!" Tần Nhị Bảo cũng không có nói lý với: "Ngươi cũng không phải không nghe lời của ta sao, ta đã nhắc nhở ngươi đừng chạm tới Ân tiểu thư, vậy mà ngươi lại dám bắt cóc nàng."

Đại Điền Nhị khinh miệt nhìn Tần Nhị Bảo nói: "Ta dựa vào cái gì mà phải nghe lời ngươi!"

"Con mẹ nó!" Tần Nhị Bảo mắng, giơ lên nắm đấm hướng Đại Điền Nhị nói: "Có gan thì đứng đó, ta sẽ khiến ngươi nhớ kĩ."

"Ha ha. . ." Đại Điền Nhị nở nụ cười càn rỡ, nói: "Tiểu tử, đừng quá ngông cuồng, chờ khi ngươi vượt qua được thủ hạ của ta rồi hẵng nói đến những lời này!" Dứt lời liền vung tay lên, theo đó bốn phía biệt thự xuất hiện hơn mười người, trong tay mỗi người đều cầm một con dao bầu, bộ dáng đằng đằng sát khí, cũng may mắn là ở Trung Quốc sự kiểm soát đối với súng ống vô cùng nghiêm ngặt, bằng không giờ này trong tay chúng không phải là những con dao bầu đơn giản nữa rồi.

"Không tệ lắm!" Tần Nhị Bảo không chút hoảng hốt nhìn chung quanh, cười lạnh nói: "Không ngờ ngươi lại khách khí đối với ta như vậy, sử dụng nghi thức long trọng như vậy để chào đón ta!”

"Tất nhiên không thể long trọng!" Đại Điền Nhị bộ dạng kiên nhẫn, đáp trả Tần Nhị Bảo: "Dù sao mọi người cũng đã từng quen biết!"

"Ông trời ạ! Thằng này thật sự quá nhân nghĩa rồi!" Lưu Bảo thấp giọng mắng: "Tuyệt đối có tiềm chất không bằng cầm thú."

"Tiềm chất cái gì!" Lý Lương không đồng ý với đánh giá của Lưu Bảo, bộ dạng nghiêm túc nói: "Hắn căn bản không bằng cầm thú."

"Ha ha. . ." Hai người kẻ xướng người hoạ, khiến cho Tần Nhị Bảo cùng Trương Bình Sơn phải nở nụ cười, cũng làm cho Đại Điền Nhị cảm thấy nóng mặt.

"Bớt nói những lời nhảm nhí đi!" Tần Nhị Bảo hướng Đại Điền Nhị nói: "Ngươi đến cùng là có chịu thả người không?”

"Người thì ta sẽ thả, còn về phần những thứ khác, phải xem ngươi có bản lãnh hay không đã!" Khóe miệng Đại Điền Nhị lộ ra nụ cười âm hiểm.

"Móa nó, đó là do ngươi bức ta đó!" Tần Nhị Bảo không có tâm tình cùng hắn nói chuyện tào lao, mắng: "Ta đây cũng không khách khí nữa!"

"Ha ha, nói khoác thì ai chả nói được, nhưng không phải muốn là được." Đại Điền Nhị bất động thanh sắc hướng tới Tần Nhị Bảo cảnh cáo.

Tần Nhị Bảo không muốn cùng Đại Điền Nhị nói nhảm nữa, quay sang mấy người Trương Bình Sơn, thấp giọng nói: "Các huynh đệ, ta đếm đến ba, các ngươi lập tức động thủ!"

"Rõ!" Ba người gật nhẹ đầu, thấp giọng nói

"1. . ." Tần Nhị Bảo bắt đầu đếm, nhưng hắn chưa kịp đếm đến hai thì Lý Bảo đã xông lên tấn công, Trương Bình Sơn cùng Lý Lương thấy thế cũng lao lên theo.

Chung quanh đã loạn thành một đoàn, chỉ còn Tần Nhị Bảo vẫn ngây người đứng nhìn xung quanh, ngơ ngác nóii: "Mấy tên gia hỏa này quá nôn nóng rồi, ta không phải đã bảo đếm đến ba mới hành động cơ mà!" Dứt lời, cũng đi theo ba người kia xông lên.

Đại Điền Nhị đứng trên lầu lại tỏ ra vẻ như quang cảnh hỗn loạn này không hề có liên quan tới hắn, tiêu sái quay về gian phòng lúc trước để tiếp tục sự nghiệp vĩ đại đang gian dở, nhưng cô gái kia có chút ít lo lắng hỏi: "Điền ca, ngươi xác định không có chuyện gì sao?"

Đại Điền Nhị nhìn thấy trên người nàng quần áo đã bị xé rách, hắn bây giờ tϊиɧ ŧяùиɠ lên não nên cũng không quan tâm tới thứ khác: "Yên tâm, không có chuyện gì đâu, đến đây, chúng ta sẽ đại chiến 300 hiệp." Dứt lời liền đè người lên cô gái kia.

Trong lúc Đại Điền Nhị phong lưu khoái hoạt thì đám người Tần Nhị Bảo đang chiến đấu vô cùng ác liệt, dù là bốn người bọn họ dũng mãnh phi thường, có thể lấy một địch mười, nhưng kẻ định quá đông, vừa đánh lùi một tên, lại có một tên khác xông lên.

"Nhị Bảo huynh đệ, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?" Trương Bình Sơn nhìn xuong quanh, rồi hỏi Tần Nhị Bảo: “Cứ thế này e là không ổn!”

"Bắt giặc trước tiên phải bắt vua!" Tần Nhị Bảo nhìn trong đám người có một tên đen gầy đang chỉ huy bọn chúng, liền chỉ vào hắn nói: "Bình Sơn huynh đệ, ngươi yểm hộ ta, ta xông lên bắt hắn."

"Không thành vấn đề!" Trương Bình Sơn đáp, quát to một tiếng, tiến lên thuận tay nắm một tên, giơ cao khỏi đầu, dùng sức hướng ném vào đám người, lập tức giữa bọn chúng mở ra một lối đi.

"Cám ơn huynh đệ!" Tần Nhị Bảo miệng nói xong lập tức xông tới tên đen gầy kia, mà tên kia chính là Hắc Tử lúc nãy.

Lúc này hắn vẫn đang còn chỉ huy các huynh đệ tấn công nhóm người Tần Nhị Bảo, nhưng lại không ngờ tới Tần Nhị Bảo sẽ dùng cách này, thấy Tần Nhị Bảo đang xông tới hắn, trong nội tâm không khỏi hoảng hốt, không ngừng vừa lui về sau vừa chỉ huy đám đàn em: "Nhanh ngăn hắn lại."

Tần Nhị Bảo giống như mãnh hổi xuống núi, gặp thần gϊếŧ thần, gặp phật sát phật, có vài tên muốn ngăn cản hắn nhưng chưa kịp đυ.ng tới hắn đã trúng một cước của Tần Nhị Bảo. Lúc nãy Tần Nhị Bảo đã đứng trước mặt Hắc Tử, một tay bóp cổ Hắc Tử, bộ dáng tươi cười nói: "Nhanh lại kêu bọn chúng dừng tay, nêu không ta sẽ bẻ gãy cổ ngươi."

"Ách. . ." Hắc Tử trong lòng biết nếu như thất bại sẽ bị Đại Điền Nhị xử lí như thế nào, kết cục của mình sẽ như Đao Tử vậy, nhưng lúc này tính mạng của hắn của đang bị đe dọa, nhất thời khiến hắn do dự không biết nên làm thế nào.

"Nói mau!" Tần Nhị Bảo thấy Hắc Tử ngây người, không khỏi tăng thêm lực tay, tức giận nói: "Nếu không nói, về sau người sẽ không còn cơ hội nữa đâu!"

"Thôi được, vẫn là bảo vệ tính mạng quan trọng hơn" Hắc Tử cảm thấy càng ngày càng khó thở, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chọn giải phải an toàn đối với bản than. Hắn cố gắng sự thống khổ do ngạt thở hét to lên: "Khục khục, tất cả…đều dừng tay… cho. . . ta!"

"Ngươi rất biết nghe lời!" Tần Nhị Bảo cười thoả mãn nói, dứt lời liền buông lỏng tay ra, mà Hắc Tử vừa được thả ra lập tức hít lấy hít để, thần sắc vô cùng khổ sở.

Đám đàn em nghe Hắc Tử hô lên như vậy, cũng chỉ có thể ngừng lại, không cùng ba người Trương Bình Sơn giằng co nữa, Tần Nhị Bảo mang theo Hắc Tử thối lui đến chỗ Trương Bình Sơn, hướng đến căn phòng của Đại Điền Nhị trên tầng hai hô lớn: "Đại Điền Nhị ngươi là đồ con rùa, mau lăn ra đây cho ta."

"Móa nó, đều là lũ phế vật!" Đại Điền Nhị đang thời điểm cao hứng, chợt nghe thấy Tần Nhị Bảo hô một tiếng, tức giận mắng, nhưng vẫn không dừng lại, mà là lớn tiếng hô: "Lôi Hồng, con mẹ nó nhà ngươi, hãy để ta kiến thức được sự lợi hại của ngươi, thu thập bốn tên dưới lầu cho ta!"

"Lão đại, ngươi cứ yên tâm!" Lúc này tại một căn phòng khác, Lôi Hồng đang bưng một bát cơm lớn, nghe được Đại Điền Nhị gọi, hắn đành lưu luyến không nỡ buông bát cơm xuống, lau miệng đáp: "Hãy để ta thu thập bọn chúng!"

"Rất tốt! Ngươi đừng làm ta thất vọng!"

"Yên tâm!" Trí thông minh của Lôi Hồng cũng không được cao cho lắm, từ lúc biết nhận thức đến giờ hắn chỉ thích làm hai việc là đánh nhau và ăn, nếu có người cho hắn ăn uống thoải mái, lại để cho hắn được đánh nhau, hắn sẽ cảm thấy vô cùng cao hứng. Đây cũng là lí do vì sao hắn lại cam tâm tình nguyện nghe theo sự phân phó của Đại Điền Nhị, chuyên giúp Đại Điền Nhị đi làm chuyện ác.

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào vào đây (https://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: