- Ca!
Hứa Nghiên đến gần Hứa Khải rồi gọi to.
Hứa Khải vừa nghe thấy thanh âm muội muội tự nhiên là dừng chém gióp với ba người kia rồi đi về phía Hứa Nghiên. Đợi hắn đi tới trước mặt Hứa Nghiên mỉm cười giới thiệu:
- Ca, đây là bạn trai của muội, Tần Nhị Bảo.
- Chính là hắn?
Hứa Khải nhìn Tần Nhị Bảo, nhìn trái ngó phải đều không thấy vừa mắt, liền không chút lưu tình nào nói:
- Tiểu tử này ăn mặc, dáng vẻ quê mùa, một chút thưởng thức cũng không có. Muội muội, muội tìm bạn trai thế nào mà không chịu mở to hai mắt lên để nhìn hả.
- Ca, ca đừng nói như vậy.
Hứa Nghiên nghe ca ca của mình nói Tần Nhị Bảo như vậy, tự nhiên có chút mất hứng, dẩu môi mang theo vẻ tức giận nói:
- Sao ca lại có thể đánh giá bạn trai của muội như vậy. Một chút lịch sự cũng không có.
- Lịch sự?
Hứa Khải ngạo mạn nhìn Tần Nhị Bảo nói rằng:
- Với một kẻ quê mùa thế này mà còn cần lịch sự sao ? Dù cho ta có lịch sự liệu hắn có dám nhận hay không ?
- Quê mùa, ta kháo.
Tần Nhị Bảo vốn không muốn đôi co với Hứa Khải thế nhưng vừa nghe hắn nói như vậy trong lòng rất là khó chịu, thầm nghĩ: "Tiểu tử này không được dạy dỗ cẩn thận."
- Ca!
Hứa Nghiên sợ Tần Nhị Bảo giận, khuôn mặt gấp đến độ đỏ bừng quát lên với Hứa Khải.
Thật ra thì Hứa Khải có chút sợ muội muội mình. Hắn ở ngoài ăn chơi đàng điếm bình thường khiến cho bố mẹ tức giận, toàn dựa vào muội muội này giúp hắn cầu tình, bênh vực cho hắn vì vậy vừa thấy Hứa Nghiên tức giận, Hứa Khải vội vã nói:
- Muội đứng sang một bên, huynh nói chuyện với hắn được không ?
- Ca muốn nói chuyện gì với hắn ?
Hứa Nghiên ngây thơ.
- Không phải muội muốn huynh đánh giá hắn sao ? Bằng sự từng trải của huynh nhất định sẽ phân biệt được người xấu kẻ tốt.
Hứa Khải lừa Hứa Nghiên.
Hứa Nghiên nghe Hứa Khải nói như vậy, cũng tin tưởng hắn, gật đầu nói:
- Cũng được, ca cũng đừng có nói năng như vừa rồi nhá.
- Huynh làm sao mà lại bắt nạt người trong lòng của muội được.
Hứa Khải thấy muội muội mình gật đầu cười nói:
- Vậy tạm thời muội tránh sang chỗ khác một lúc nhá.
- Cần phải đi sang chỗ khác sao ?
Hứa Nghiên hỏi.
- Đương nhiên là cần rồi, nào ngh lời huynh.
Hứa Khải dỗ Hứa Nghiên.
- Vậy được rồi, vừa lúc muội cũng muốn tìm Ân Huyên Vũ có một số việc.
Dứt lời, Hứa Nghiên liền xoay người rời đi để lại hai người Tần Nhị Bảo và Hứa Khải đối mặt với nhau.
- Ngươi chính là Tần Nhị Bảo?
Hứa Khải nhìn thấy muội muội mình đi xa liền thu hồi dáng tươi cười trên mặt lạnh lùng hỏi.
- Đúng vậy.
Tần Nhị Bảo vốn dĩ đã không có cảm tình gì với Hứa Khải, hơn nữa vừa rồi hắn đánh giá mình càng làm cho ấn tượng Hứa Khải trong lòng Tần Nhị Bảo càng kém.
- Tránh xa muội muội ta một chút.
Hứa Khải cảnh cáo nói:
- Ngươi chỉ là một tên nhà quê, đừng tưởng có thể lừa được muội muội ta, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nằm mơ đi.
- Từ bé đến giờ ta cũng không có mơ như vậy hơn nữa ta cũng không muốn như vậy.
Tần Nhị Bảo không kiêu ngạo không siểm nịnh hồi đáp:
- Lúc trước là muội muội của ngươi tán ta trước.
- Ha ha ha ...
Hứa Khải nghe Tần Nhị Bảo trả lời như thế cất tiếng cười to, mà tiếng cười của hắn cũng dẫn tới những người khác chú ý.
- Có cái gì buồn cười sao ?
Tần Nhị Bảo thấy Hứa Khải cười to như vậy trong lòng liền nổi lên một cỗ tức giận không tên thế nhưng hắn cố gắng kiềm chế không bộc phát.
- Ta cười ngươi đáng thương.
Hứa Khải nhịn không được quan sát Tần Nhị Bảo từ trên xuống dưới lại nói tiếp:
- Thực sự làm cho ta không hiểu, Ân Thế Bình thế nào lại có thân thích như ngươi.
- Ta kháo.
Tần Nhị Bảo không ngừng khắc chế lửa giận trong lòng, đang cố gắng không cho tên kia một trận thì La Thế Hàn đi tới nói tiếp:
- Hắn mà là thân thích của Ân Thế Bình sao ? Hắn chỉ là một bảo tiêu của Ân Thế Bình mà thôi.
- Bảo tiêu ?
La Thế Hàn nói làm cho Hứa Khải lại cất tiếng cười to lần nữa, sau khi cười xong hắn lạnh lùng nói:
- Chỉ là con chó canh nhà mà cũng dám có chủ ý với muội muội của ta, biến xa một chút.
Tào Hi Văn và Hướng Phi cũng đi tới nhìn Tần Nhị Bảo trong ánh mắt lộ ra vài phần trào phúng.
- Ngươi lập lại lần nữa?
Lúc này tựa hồ Tần Nhị Bảo lại không tức giận, trái lại cười hỏi.
- Haizzz, không ngờ là con chó lãng tai.
Hứa Khải tự nhiên không để Tần Nhị Bảo vào mắt tiếp tục nói năng lỗ mãng.
Ba. Một âm thanh giòn tan vang lên.
Hứa Khải che miệng mở to mắt nhìn Tần Nhị Bảo mà Tần Nhị Bảo cũng vẫn như cũ đứng ở nơi đó cười tủm tỉm tựa hồ chuyện vừa rồi không hề liên quan đến hắn vậy.
- Mẹ, ngươi dám đánh ta.
Cuối cùng Hứa Khải cũng đã phẫn nỗ đến cực điểm, mắng Tần Nhị Bảo:
- Ngươi là tên không biết sống chết.
Ba. Lại một âm thanh giòn tan nữa vang lên.
Hứa Khải từ nhỏ sống an nhàn sung sướиɠ dưỡng hắn thành thói quen xúc phạm không nói lý thế nhưng cũng chưa từng có người nào dám đánh hắn mà hiện tại Tần Nhị Bảo không chỉ dám đánh hắn mà còn đánh trước mặt mọi người.
- Ngươi là một tên vô văn hoá.
Tần Nhị Bảo nói tiếp:
- Ta thay cha mẹ ngươi dạy dỗ ngươi.
- Tên tiểu tử thối kia.
Hướng Phi thấy bạn hắn bị đánh mà còn bị một tên hạ đẳng như một con chó đánh nên tự nhiên thay hắn ra mặt nói:
- Ngươi biết đắc tội chúng ta sẽ có hậu quả thế nào không?
- Hậu quả?
Tần Nhị Bảo cười lạnh nói:
- Ta chỉ biết là các ngươi đắc tội, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
- Mẹ nó...
Hướng Phi mắng:
- Tiểu tử thối ngươi cũng quá kiêu ngạo đi.
Dứt lời liền lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi người đến thu thập Tần Nhị Bảo thì Tào Hi Văn vội vàng ngăn cản hắn, thấp giọng nói:
- Nơi này là nhà ngươi, chuyện tình mà làm lớn ngươi làm sao ăn nói với lão gia tử ?
Hướng Phi nghe Tào Hi Văn nhắc nhở nhất thời bừng tỉnh đại ngộ liền cất con BlackBerry 9900 vào trong bao da, gật đầu cảm ơn Tào Hi Văn sau đó lại xoay người nói với Tần Nhị Bảo:
- Tiểu tử, ngươi đừng quá kiêu ngạo, ngươi sẽ chết rất thảm.
- Ngươi yên tâm, nếu ta không bảo vệ được mình thì làm sao mà bảo vệ được người khác.
Tần Nhị Bảo nói lời này cũng không phải là lời huyên hoang khoác lác, kể từ khi đối chiến với Y Vạn thì người có thể đọ sức với hắn thật sự không nhiều huống chi là mấy tên công tử bột này.
- Tốt lắm.
La Thế Hàn nghe Tần Nhị Bảo nói vậy cũng nhịn không được nữa chen miệng nói:
- Lần trước ta bị bắt cũng là do tên tiểu tử ngươi phá.
- Ha hả, nguyên lai là ngươi a.
Tần Nhị Bảo quan sát La Thế Hàn nửa ngày nói rằng:
- Là một tên câm thú mặc quần áo nên ta nhận không ra.
Dứt lời lại cố ý đi đến gần ngửi mở miệng nói:
- Nhưng thật ra mùi vị cặn bã trên người vẫn không thể nào xua tan được.
- Ngươi....
La Thế Hàn mắt lộ hung quang nửa ngày nói không nên lời, cuối cùng quát lên:
- Là ngươi muốn chết.
- Muốn chết?
Tần Nhị Bảo nghe được từ này không khỏi cười cười, lời này vừa rồi từ trong miệng An Kỳ nói ra ngược lại hắn thực sự bị làm cho giật mình nhưng hiện tại lại là từ trong miệng La Thế Hàn toát ra, hắn chỉ cười lạnh:
- Chỉ bằng ngươi? Xem ra lần trước dạy ngươi còn chưa đủ a.
- Mẹ nó ...
La Thế Hàn liên tiếp bị Tần Nhị Bảo nói rõ chỗ yếu, tựa như cho hắn một bạt tai, khuôn mặt vừa xanh vừa trắng, mặt âm trầm không nói nữa mà lạnh lùng rút con Bold 9000 Branknew mới sắm được chuẩn bị tìm người giáo huấn Tần Nhị Bảo.
Tào Hi Văn thấy tràng diện có chút khống chế không được, trong lòng không khỏi có chút bối rối, mặc dù hắn đứng đầu tứ đại tử nhưng so với ba vị còn lại thì phẩm hạnh tốt hơn nhiều. Thấy tình cảnh này liền đi tới trước mặt Tần Nhị Bảo khuyến cáo nói:
- Huynh đệ, ngươi nên đi thôi, hiện tại ngươi đi đi, ta đảm bảo ngươi không có việc gì.
- Cảm tạ thịnh ý của ngươi, nói thật ta lúc đầu cũng muốn đi. Thế nhưng hiện tại ta lại không muốn đi nữa.
- Ai, việc gì phải thế.
Tào Hi Văn nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, nhịn không được thở dài nói:
- Lẽ nào ngươi muốn làm chuyện bé xé ra to mới vui lòng sao ?
- Không phải ta làm loạn.
Tần Nhị Bảo cười lạnh nói:
- Mà là bọn hắn muốn vậy.
- Vậy vì sao ngươi không rời đi ?
Tào Hi Văn nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, không khỏi hỏi ngược lại:
- Ngươi làm như vây không phải là muốn sinh sự sao ?
- Không đúng, đây là nguyên tắc làm người của ta.
Tần Nhị Bảo nhìn Tào Hi Văn giải thích:
- Không có việc gì, ta không gây sự nhưng không phải là ta sợ người khác gây sự.
- Ai ...
Tào Hi Văn thở dài một hơi, cũng không nói nữa. Trong lòng hắn minh bạch, chuyện này cũng không có biện pháp vãn hồi nữa.
- Hàn ca, chuyện gì mà làm cho anh mất hứng vậy.
Một tên đầu húi cua cầm thiết côn, thắt lưng đeo con 8700 dẫn theo vài huynh đệ đi đến gần La Thế Hàn hỏi.
- Không sai, lần này ngươi đến nhanh lắm
La Thế Hàn thấy mình vừa cất con 9000 vào bao da xong thì đã có người chạy đến nên liền nói một câu khích lệ.
- Làm việc cho Hàn ca là may mắn của bọn em.
Tóc húi cua lấy lòng.
- Tốt lắm.
La Thế Hàn chỉ vào Tần Nhị Bảo nói :
- Thu thập tiểu tử này cho ta, xong việc sẽ có thưởng.
- Không vấn đề gì.
Tóc húi cua nhìn Tần Nhị Bảo cười nói:
- Thu thập hắn cũng giống như đọc truyện trên BB mà thôi.
- Chờ một chút.
Tần Nhị Bảo hô.
- Thế nào ?
La Thế Hàn cho rằng Tần Nhị Bảo sợ hãi đắc ý hỏi :
- Sợ hãi sao ? Nếu muốn sống thì quỳ xuống khấu đầu gọi gia gia mấy lần rồi liếʍ sạch giày cho ta. Ta có thể suy nghĩ một chút không đánh ngươi tàn như con 8100 câu dây đυ.c lỗ.
- Ngươi đang đánh rắm đó hả ?
Tần Nhị Bảo bịt mũi :
- Lại nói, ngươi cũng hiểu lầm ý tứ của ta. Ý ta là chuyển địa điểm để tránh ảnh hưởng đến người khác.
- Hừ, để xem ngươi chạy đi đâu.
Hướng Phi tiếp:
- Các ngươi giám sát hắn chặt chẽ đừng cho hắn bỏ chạy.
- Chỉ bằng vài người các ngươi ? Mà ta cũng chưa chơi đã, chưa muốn đi.
Tần Nhị Bảo cười nói.
- Vậy là tốt rồi. Chúng ta đi theo hắn xem náo nhiệt.
La Thế Hàn hô lên mà sau khi hắn nói xong đám người Hướng Phi và Hứa Khải cũng cùng ra ngoài xem náo nhiệt mà chỉ có mình Tào Hi Văn là không đi.
Đúng lúc này, Ân Huyên Vũ mặc trang phục sặc sỡ loá mắt như công chúa khiến mọi người cảm giác như trước mặt sáng ngời cùng Hứa Nghiên đang chuẩn bị từ phòng trang điểm đi ra nhìn thấy Tần Nhị Bảo cùng mọi người đang đi ra ngoài, cảm thấy kỳ quái định đi lên hỏi.
Lúc này, Ân Huyên Vũ nhìn thấy trong đám người thậm chí có thân ảnh La Thế Hàn. Khuôn mặt đáng ghét của La Thế Hàn trở thành ám ảnh đối với nàng thật vất vả mới xua tan đi được ít nhiều. Bây gidf vừa nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét kia liền không tránh khỏi sợ hãi nói với Hứa Nghiên bên cạnh:
- Ta có chút khó chịu, muốn đi nghỉ ngơi một hồi.
- Sao vậy ? Vừa rồi còn bình thường mà.
Hứa Nghiên không hiểu hỏi.
- Không có gì, có chút chóng mặt thôi, quay về nghĩ ngơi một chút là được.
Dứt lời, Ân Huyên Vũ cũng không để ý đến Hứa Nghiên, xoay người bỏ đi mà Hứa Nghiên cũng không biết Tần Nhị Bảo và Hứa Khải phát sinh chuyện gì liền cũng không để ý tới Ân Huyên Vũ lập tức đuổi theo.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (https://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: