"Tần Nhị Bảo, ngươi nói thật sao?" An Kỳ Nhi nghe Tần Nhị Bảo nói buổi tối hắn có việc, có chút không dám tin nhìn hắn hỏi: "Ngươi thật đúng là không theo chúng ta cùng nhau trở về?"
"Ừ, đúng vậy, ta còn có một số việc!" Tần Nhị Bảo dùng bộ dáng chân thành nói ra: "Thật sự không cùng các ngươi đi về được."
"Ngươi xem công việc bảo tiêu này cũng quá tùy tiện a?" Ân Huyên Vũ ở một bên cũng nhịn không được xen vào: "Nếu sau này cũng giống như hôm nay, tự do tự tại, thì sự an toàn của chúng ta như thế nào có thể trông cậy vào ngươi nữa?"
Tần Nhị Bảo thấy Ân Huyên Vũ cũng lên tiếng, biết rõ không tìm được cái lý do hợp lý sẽ không qua được cửa này, đang lúc gần như hết cách, đột nhiên trông thấy ở đường cái ngay đối diện cửa trường học có một bà lão đang đi qua, ngay lập tức nghĩ ra kế sách, chỉ vào bà lão kia nói ra: "Ta muốn dìu bà lão kia qua đường cái ah!"
“À?" Ân Huyên Vũ cùng An Kỳ Nhi nghe Tần Nhị Bảo nói ra như thế không khỏi há to miệng kinh ngạc nhìn hắn hơn nửa ngày, Ân Huyên Vũ mới lên tiếng: "Chúng ta có thể đợi ngươi!"
Tần Nhị Bảo thầm nghĩ: "Ta chính là cho các ngươi đi, các ngươi lại chờ ta, ta đây không uổng phí công sức rồi sao?" Nghĩ tới đây, ngoài miệng nói ra: "Không cần, các ngươi đi trước đi, ngươi cũng biết bà lão bước đi rất chậm, chờ ta chỉ là bỏ lỡ thời gian, ta sẽ tự trở về." Dứt lời, hắn hướng bà lão bên kia đường cái chạy tới.
“Ai, hắn có phải có bệnh thần kinh hay không?" An Kỳ Nhi nhìn bóng lưng Tần Nhị Bảo lo lắng nói: "Chẳng lẽ nhiệm vụ của hắn tạo áp lực lớn quá? Hơn nữa, bảo vệ chúng ta có áp lực lớn như vậy sao?"
"Ai mà biết ah! Cả ngày hắn lảm nhảm, xem ra là muốn khiến cho ba ba thay hắn tìm bác sĩ tâm thần khám qua một chút! " Ân Huyên Vũ phụ họa nói: "Từ khi phát hiện được hắn bị bệnh tâm thần, ta cảm thấy cả người hắn tinh thần đều tốt hơn!"
"Ha ha." An Kỳ Nhi nghe Ân Huyên Vũ chế lại ngôn ngữ mới trên mạng inte không khỏi nở nụ cười, nhìn Tần Nhị Bảo qua đường cái, gật đầu nói: "Hắn quả nhiên có bệnh tâm thần!"
"Đừng để ý đến hắn nữa, chúng ta đi về trước đi!" Ân Huyên Vũ chẳng muốn để ý đến Tần Nhị Bảo, nói: "Chúng ta nhanh chóng trở về đi kiện hắn xem hắn giải quyết ra sao."
"Ừ, phải khiến cho hắn chịu không nổi!" An Kỳ Nhi nghe đến có thể chỉnh được Tần Nhị Bảo cảm thấy cực kì cao hứng, dứt lời đi theo Ân Huyên Vũ lên xe.
"Tốt rồi, bà lão, ngươi đã an toàn!" Tần Nhị Bảo cảm thấy thật vui vẻ bởi vì hắn xem ra đã thoát khỏi Ân Huyên Vũ các nàng còn làm được một chuyện tốt, tự mình tích đức như thế ông trời nhất định sẽ không đối xử tệ bạc với hắn. Nghĩ tới đây, Tần Nhị Bảo không khỏi lộ ra nụ cười hèn mọn bỉ ổi, đêm nay nhất định sẽ thành công!
"Chàng trai trẻ này, là chuyện gì đã xảy ra?" Bà lão không có chút cảm kích như Tần Nhị Bảo chờ mong, trái lại vẻ mặt nổi giận đùng đùng: "Ta thật vất vả mới qua được đường cái, vừa định nghỉ một lát, kết quả lại bị ngươi túm trở về rồi, ngươi đến cùng là muốn làm gì hả?"
"Cái gì?" Tần Nhị Bảo nghe bà lão nói như vậy, biết rõ chính mình đã hiểu lầm ý tứ của người ta, có chút xấu hổ nói: "Ta nghĩ người muốn qua đường cái, cho nên. . ."
"Thật là một tên quỷ lỗ mãng!" Bà lão chống gậy, mắng về sau vài câu, không hề để ý tới Tần Nhị Bảo, run run rẩy rẩy đi ra.
Tần Nhị Bảo nhìn về phía bà lão, hô: "Bà lão, bà đi thong thả ah!"
Bà lão vốn dĩ đang đi về phía trước, bỗng chốc ngừng lại quay người mắng: "Biến đi, tên quỷ lỗ mãng, ngươi xem thân hình ta như thế này, có thể đi nhanh được sao?
"Ách. . ." Tần Nhị Bảo bị một bà lão răn dạy, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, lúc này phía sau hắn truyền đến tiếng cười như chuông bạc, Tần Nhị Bảo quay người nhìn lên, hắn cũng vui vẻ rồi, nguyên lai là Hứa Nghiên
Tần Nhị Bảo thấy nàng cười thành như vậy, biết rõ nàng đã chứng kiến toàn bộ, mặt bỗng chốc đỏ lên, xấu hổ nói: "Vốn định làm một chuyện tốt, không nghĩ tới lại gây ra rắc rối."
Hứa Nghiên nhìn Tần Nhị Bảo cố nén cười nói: "Lần sau đừng liều lĩnh, lỗ mãng như vậy nữa”
"Không có biện pháp, ai kêu ta là người luôn có lòng nhiệt tình! Không thể nhìn người khác gặp khó khăn." Tần Nhị Bảo vò đầu, dừng một chút nói: "Cho dù người khác không có khó khăn, ta cũng nghĩ biện pháp tạo ra khó khăn, như vậy sẽ không nhàn hạ nha."
"Ha ha. . ." Tần Nhị Bảo một bộ dạng ngơ ngác làm Hứa Nghiên cũng không nhịn được nữa nở nụ cười: "Không nghĩ tới ngươi lại rất dí dỏm nha."
"Chỗ đó, chỗ đó, kỳ thật ta cảm thấy còn kém hơn Triệu Bản Sơn một chút!" Tần Nhị Bảo ngoài miệng khiêm tốn nhưng trong nội tâm lại nghĩ: "Như thế này cho dù ngươi có kiến thức rộng, ta ở phương diện nào đó năng lực cũng rất mạnh."
"Ha ha. . ." Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Nhị Bảo cũng phá lên cười, Hứa Nghiên lại cho rằng Tần Nhị Bảo cao hứng như thế là vì cùng mình hẹn hò, không khỏi cũng nở nụ cười.
Hai người sau khi cười chốt lát đều có tâm sự, Hứa Nghiên mang theo vài phần ngượng ngùng hỏi: "Ngươi chuẩn bị dẫn ta đến đâu à?"
Cái này vốn là một câu nói bình thường hết mức..., nhưng ở trong cái đầu đầy xấu xa của Tần Nhị Bảo nghe tới lại cho rằng Hứa Nghiên cấp hắn một cái gợi ý, trong khoảng thời gian ngắn tâm trạng mở cờ, vẻ mặt sáng lạng, buột miệng hỏi: "Ngươi thích dã chiến, hay là vào khách sạn?"
"Cái gì?" Hứa Nghiên nhất thời không hiểu ý tứ của Tần Nhị Bảo, nghi ngờ hỏi: "Ngươi vừa nói cái gì?"
"Ách, ta nói là chúng ta tới đó ăn cơm!" Tần Nhị Bảo cảm giác mình có chút nóng vội, cuống quít sửa lời nói
"Ah, ta nhớ được có một tiệm cơm, khẩu vị cũng không tệ, tại chợ Thuế Đông, ta mang ngươi đi!" Hứa Nghiên nghe lời Tần Nhị Bảo nói, tin là thật, vui vẻ nói.
Hai người cứ như vậy hạ quyết định, theo cửa trường học hướng chợ Thuế Đông đi đến. Trên đường đi, Tần Nhị Bảo vì trong lòng tín nhiệm tung ra tất cả vốn liếng trêu chọc Hứa Nghiên vui vẻ, mà không phụ kỳ vọng chính là Hứa Nghiên quả nhiên là bị chọc cho cười run rẩy hết cả người, cười đến không ngẩng đầu được lên.
"Ở chung với ngươi một chỗ, ta cảm thấy rất vui vẻ!" Hứa Nghiên vừa cười vừa nói: "Cảm giác mình cười bây giờ đều nhiều hơn so với một tuần lễ."
"Ah, thật sao!" Tần Nhị Bảo thấy Hứa Nghiên nói như vậy, biết rõ chính mình không có phí công sức, đem mặt tiến đến trước mặt Hứa Nghiên mặt dày nói: "Xem ra ta không có công lao, cũng có phần khổ lao, thưởng cho ta đi a!"
Hứa Nghiên nhìn Tần Nhị Bảo cười rộ lên, dùng tay thoáng vỗ nhẹ một phát lên mặt hắn, chạy đi nói: "Cái đó còn phải xem ngươi có thể đuổi theo ta hay không cái đã!"
Tần Nhị Bảo nghe Hứa Nghiên nói như vậy nhất thời kích động nói "Cái này đơn giản!", dứt lời nhắm hướng nàng mà chạy tới, hai người cứ như vậy đuổi bắt nhau trên lỗi đi bộ, trên vỉa hè vang lên hàng loạt tiếng cười cùng haithân ảnh đùa giỡn, đuổi bắt nhau.
Bỗng nhiên, Tần Nhị Bảo ngừng lại, chặn ngang ôm lấy thắt lưng của Hứa Nghiên, hai tay ôn nhu mà nâng mặt Hứa Nghiên, nhìn khuôn mặt mềm mại xinh đẹp của nàng chậm rãi đem mặt lại gần.
Lúc này Hứa Nghiên nhìn mặt Tần Nhị Bảo cách mình càng ngày càng gần, hô hấp càng lúc càng dồn dập, vô thức nàng đem Tần Nhị Bảo đẩy ra: "Chúng ta có nhanh quá hay không?"
"Cái gì? Quá nhanh?" Tần Nhị Bảo cảm thấy đã rất chậm rồi, chính mình trước kia tưởng tượng cũng không phải là chỉ có hôn thoáng một cách đơn giản như vậy, nghĩ như vậy bèn hỏi: "Vậy nàng cho rằng ta phải làm như thế nào mới được tính là bình thường đây?"
"Tóm lại. . ." Hứa Nghiên xấu hổ nói: "Kỳ thật ta cảm thấy được chúng ta mới qen nhau, như thế nào cũng phải trải qua một quá trình a."
"Chúng ta trước hết bắt đầu từ hôn môi đi!" Tần Nhị Bảo vội vã xen vào nói
"Nghĩ khá lắm!" Hứa Nghiên liếc mắt Tần Nhị Bảo nói: "Ta cảm thấy chúng ta có lẽ trước bắt đầu từ nắm tay đi."
"Cái gì? Nắm tay?" Tần Nhị Bảo im lặng nhìn Hứa Nghiên, thầm nghĩ: "Phải theo như quá trình này, thì cái kia tới ngày tháng năm nào mới có thể đi đến ‘đẩy ngã’ đây ah!"
"Như thế nào? Ngươi không hài lòng?" Hứa Nghiên thấy Tần Nhị Bảo có phản ứng như thế, tỏ ra không vui, vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên nói: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Ha ha, nắm tay cũng không tệ!" Tần Nhị Bảo sợ Hứa Nghiên thực sự trở mặt đến lúc đó ngay cả cơ hội nắm tay mình cũng không có, đành lùi lại.
"Cái này cũng không sai biệt lắm!" Hứa Nghiên đối với thái độ của Tần Nhị Bảo rất hài lòng, chủ động vươn tay ra cầm lấy tay Tần Nhị Bảo nói: "Chúng ta đi thôi!"
"Ừ!" Tần Nhị Bảo mặt mày hớn hở đáp lại: "Chúng ta đi!"