Chương 41: Như thế thầy trò.

Ân Thế Bình thấy nữ nhi của mình bình an trở về, không khỏi mừng ra mặt, đứng lên đi tới phía trước nói:

-Bảo bối, con có thể an toàn trở về, thật tốt quá!

Ân Huyên Vũ nghe cha mình nói như vậy không khỏi bĩu môi nói:

-Người lừa ta, ngoài miệng thì nói quan tâm, trên thực tế người còn không đến sân bay đón !

Ân Thế Bình biết con gái giận vì lúc trước không đi đón nàng, nên an ủi:

-Cha không phải không đi, mà là có khách nên không đi được, bằng không, đã sớm đến sân bay đón con.

Dứt lời, chỉ vào Công Tôn đạo trưởng giới thiệu:

-Đây chính là người mà cha hay nhắc với con Công Tôn Quang, Công Tôn đạo trưởng.

-Vô Lượng Thiên Tôn!

Công Tôn Quang hướng Ân Huyên Vũ ra hiệu nói:

- Bần đạo hữu lễ!

Dừng niệm, nguyên bản khuôn mặt nghiêm túc lúc trước trở nên đáng khinh, đi đến trước mặt Liễu Thần Đình, cũng không xem người ta có nguyện ý hay không, nắm lấy tay nàng, nâng lên hỏi han ân cần.

-Trời ạ!

Ân Huyên Vũ cùng Liễu Thần Đình không hẹn mà cùng kêu đau nói:

-Thế nào lại vô sỉ y như Tân Nhị Bảo thế này.

Liễu Thần Đình không nói gì, nhìn một đôi tay vô cùng bẩn, vuốt ve tay mình, chửi thầm trong lòng là đồ háo sắc ghê tởm, nhưng có mọi người trước mặt cũng không tiện phát tác, chỉ có thể cố nén giận, Liễu Thần Đình còn đang cố nén, ở một bên Tần Nhị Bảo đã không vui, nói:

-Lão nhân, ngươi thu liễm một chút được không?

-Ha ha…

Công Tôn Quang ngượng ngùng nở nụ cười, vò đầu nói:

-Bần đạo nhìn thấy cốt cách hoàn mỹ, tư chất hiếm thấy, khó tránh khỏi việc sinh ra lòng yêu tài, liền không nhịn được tiến đến tìm tòi đến tột cùng.

Mọi người nghe được Công Tôn Quang nói thế, nhất thời trán mỗi người đều nổi gân xanh, thầm nghĩ:

-Trước kia mọi người nghe Tân Nhị Bảo nói mình da mặt dày, tự nhận thứ hai, đều nghĩ là khiêm tốn, hóa ra người thứ nhất đang đứng trước mặt đây rồi.

-Tốt lắm, không có việc gì thì về nghỉ ngơi đi, mọi người ngồi phi cơ một ngày, khẳng định mệt mỏi.

Ân Thế Bình đến trước mặt Tần Nhị Bảo nói:

-Cậu lưu lại!

Mọi người nghe được Ân Thế Bình nói thế, liền đi làm việc của mình, Ân Huyên Vũ đi đường mệt nhọc, tự về căn phòng nghỉ ngơi, Liễu Thần Đình nghe được Ân Thế Bình nói thế, trong lòng đã sớm cầu còn không được, rút lẹ tay về, một đường chạy khỏi biệt thự.

Công Tôn Quang nhìn thân hình Liễu Thần Đình càng ngày càng xa, tiếc hận nói:

- Than ôi, Phải chi ta chưa kết hôn!

Bùm!

Tần Nhị Bảo đứng lên nói:

-Sư phó, lời này người cũng nói ra được? Người không phải cả đời không kết hôn hay sao?

-Nga, thật sao?

Công Tôn Quang nghe thấy Tần Nhị Bảo nói, ngượng ngùng cười nói: “Nhìn thấy mỹ nữ, đột nhiên ta quên, ha ha ha…(vãi thằng sp @@)

Lúc này, ngay cả Ân Thế Bình quen trường hợp như thế này, vẻ mặt cũng xấu hổ, ngây người tại chỗ, không biết nên nói gì cho phải, hơn nữa ngày mới mở miệng nói:

-Chúng ta ngồi xuống nói đi!

Tần Nhị Bảo cùng Công Tôn Quang nghe thấy Ân Thế Bình nói thế, không hề đùa giỡn, khôi phục đứng đắn ngồi xuống, sau khi mọi người ngồi vào chỗ, Ân Thế Bình hướng Tần Nhị Bảo hỏi:

-Nghe nói các ngươi ở Nhật bổn gặp phải phiền toái?

-Ân, đúng vậy!

Tần Nhị Bảo thu hồi vẻ cợt nhả, nghiêm túc hồi đáp: -Chúng ta lần này đi, không cẩn thận trêu đại bang phái Hắc Long hội của Nhật bổn, cho nên có một thời gian, bị bọn họ một đường đuổi gϊếŧ.

-Chà?

Ân thế điều nghe được Tần Nhị Bảo nói như vậy, không khỏi đặt tay lên ngực, hỏi:

-Mọi chuyện đã giải quyết chứ?

-Vẫn chưa!

Tần Nhị Bảo nhức đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

-Cháu đáp ứng yêu cầu của bọn hắn, bọn họ mới buông tha chúng ta!

-Cháu đáp ứng hắn yêu cầu gì?

Ân Thế Bình không nghĩ tới Tần Nhị Bảo một mình gánh vác một bí mật, không khỏi lo lắng, hỏi: -Sao lại không nghe tiểu Vũ nhắc đến?

-Chuyện này, cháu không nói cho ai cả! Sợ bọn họ biết rồi lo lắng, hai là, cũng không còn cảm thấy chuyện này nguy hiểm nữa.

- Là chuyện gì?

Ân thế Bình cảm thấy Tần Nhị Bảo sẽ cho hắn một việc ngoài ý muốn, tò mò hỏi.

-Giúp bọn chúng ở chợ đêm đánh hắc quyền

Tần Nhị Bảo nghĩ, vẫn quyết định nói ra:

-Qua một thời gian ngắn, ở nơi này của chúng ta sẽ có một trận thi đấu hắc quyền, bọn họ hi vọng ta có thể thay bọn họ tham gia thi đấu.

-Thi đấu hắc quyền chợ đêm?

Ân Thế Bình nghe được Tần Nhị Bảo nói thế, cả người không khỏi run lên, thực hiển nhiên hắn đã nghe qua thi đấu hắc quyền, biết tham gia thi đấu loại này rất nguy hiểm. không khỏi khẩn trương nói:

-Ta không cho phép cháu tham gia quyền thi đấu như vậy quá nguy hiểm.

-Ách…

Tần Nhị Bảo không nghĩ tới Ân Thế Bình phản đối hắn tham gia thi đấu hắc quyền, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói gì cho phải.

-Cháu không cần đi, chuyện còn lại để ta lo, ở Đông Giang Thị ta còn có chút biện pháp, bọn chúng là gì được ta.

Ân Thế Bình tự nói ra quyết định.

-Cho hắn đi đi!

Công Tôn Quang nãy giờ không nói gì mở miệng nói:

-Thay vì hạn chế, không bằng cho nó phát huy, như vậy, đối với trưởng thành của hắn mới có lợi.

-Đạo trưởng…

Ân Thế Bình không nghĩ tới Công Tôn Quang lại nói thế,khuyên can nói:

-Thi đấu hắc quyền rất nguy hiểm, người đi vào trong đó, rất nhiều người mất mạng.

-ha ha…

Công Tôn Quang nghe thấy Ân Thế Bình nói như vậy, không khỏi nở nụ cười, nói:

-Vận mệnh tiểu tử này không ngắn như vậy, nói cách khác, sớm đã chết trên tay ta.

Công Tôn Quang mĩm cười nói, lại làm cho Ân Thế Bình nghe ra một tầng ý tứ khác, hắn hiểu được một chút, thuộc hạ Công Tôn Quang, Tần Nhị Bảo bị huấn luyện nghiêm khắc và tàn khốc thế nào, đồng thời cũng hiểu được, khuyên nữa cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

-Lão đầu tử!

Tần Nhị Bảo hướng về Công Tôn Quang, không dám giấu diếm chút nào nói:

-Người Hắc Long hội giới thiệu cho ta vài cường thủ thi đấu hắc quyền, rất lợi hại, một người trong đó giao thủ với ta, đánh nửa này cũng ngang tài ngang sức mà thôi.

-Gì? Ngang tay?

Công Tôn Quang nghe thấy Tần Nhị Bảo nói như thế, vừa cầm hồ lô rượu uống hai hớp, lập tức phun toàn bộ ra ngoài, mắng to:

-Tên tiểu tử thúi này, làm ta rất thất vọng rồi!

-Sư phụ!

Tần Nhị Bảo vẻ mặt vô tội nói:

-Con cùng người kia đánh mấy chục hiệp, nguyên bản là chiếm thượng phong, không nghĩ tới cảnh sát tới phá đám.

-Đồ vô dụng, ta khinh bỉ con!

Công Tôn Quang nói bỏ đi, than thủ làm ra trạng thái khinh bỉ nói:

-Thành thật mà nói, có phải con đến nội thành chỉ luyện tập qua loa?

-Không có!

Tần Nhị Bảo giải thích

-Có hay không!

Công Tôn Quang uy hϊếp nói.

-Thật sự không có!

Tần Nhị Bảo một mực chắc chắn nói.

- Con đã nói thế, ta không them so đo với ngươi nữa!

Công Tôn Quang suy nghĩ, từ trong lòng lấy ra một quyển sách nói:

-Con thật sự là võ thuật kỳ tài trăm năm khó gặp, ta đây có một quyển “Như Lai Thần Chưởng”, ta sẽ bán cho ngươi giá 10 đồng, về sau trọng trách hòa bình thế giới đều giao cho ngươi!”

-Sư phó! Ta là đồ đệ của người a.

Tần Nhị Bảo không nói gì nhìn Công Tôn Quang, bất đắc dĩ nói:

-Đừng cả ngày cho ta mấy thứ đồ vô dụng này được không?

-Ha ha, vừa nhắc tới võ công, lại thói quen ngứa nghề.

Công Tôn Quang ngượng ngùng nói:

Sư phụ có một vộ tuyệt kỹ Mê Tung Quyền của Hoắc Nguyên Giáp khi xưa, hi vọng con có thể nhanh chóng lĩnh ngộ.

-wtf, Mê Tung Quyền?

Tần Nhị Bảo mở to mắt, không dám tin nói:

-Lúc nào lão nhân người lại là đồ đề Hoắc Nguyên Giáp rồi.

-Hoắc mả mịa mi à?

Công Tôn Quang chửi:

-Lão tử nói thật!

Tần Nhị Bảo thấy Công Tôn Quang mất hứng, biết là thật, chân thành nói:

-Lão nhân ngài tận lực truyền thụ, con nhất định dụng tâm học tập.

-Tốt có thế chứ.

Công Tôn Qaung nói:

-Thầy liền luyện qua một lần.

Dứt lời liền ở phòng khách chọn một chỗ rộng rãi bắt đầu luyện, bộ dáng ngày thường thay đổi hẳn rất có khí chất.

Chỉ thấy Công Tôn Quang hai tay nắm chặt, mắt sáng như đuốc, quyền như sao băng, thân như ảnh, chuyển tới vũ động, thật là nước chảy mây bay, bình thản nhưng khí chất rất rõ.

Một lát sau, Công Tôn Quang đã đánh xong, thu hồi quyền, tuổi đã hơn sáu mươi, nhưng là mặt không đỏ, hơi thở vẫn đều không nhanh, giống như chưa từng đi quyền.

Ân Thế Bình vỗ tay tán dương nói:

Công Tôn đạo trưởng quả nhiền là bảo kiếm không bao giờ cùn.

Tần Nhị Bảo lại tiến đến hỏi:

-Người trước kia bảo không dấu diếm, sao chưa truyền bộ này cho con.

-Khụ khụ...

Công Tôn Quang biến mình không có biện pháp trả lời cố ý ho khan nói:

-Rốt cuộc con có muốn học không, nếu muốn học còn nhiều lời làm gì.

-Học!

Tần Nhị Bảo vẻ mặt chờ mong nhìn Công Tôn Quang hỏi:

-Lão nhân người học bộ này trong bao lâu.

-Vi sư học trong vòng ba năm, mười năm là có thể nắm giữ, hai mươi năm là thuần thục.

Công Tôn Quang ánh mắt nhìn phương xa, tựa hồ nhớ lại nói.

-wtf, vậy là ba mươi mấy năm?

Tần Nhị Bảo nghe xong, không khỏi nản lòng:

Coi như hết, chờ học được rồi đối thủ chết già hết.

-Con Đừng vội a!

Công Tôn Quang thấy Tần Nhị Bảo nản chí rút lui vội vàng nói:

Thầy tới giúp con đả thông Nhâm Đốc nhị mạch, vài ngày là học xong rồi .

-Thật sự có chuyện này?

Tần Nhị Bảo có chút không dám tin nói:

-Sao nghe giống tiểu thuyết kiếm hiệp thế.

-Đương nhiên là thật, chẳng lẽ ta lại lừa con làm gì, chúng ta về phòng chậm rãi giảng !

Công Tôn Quang lôi kéo Tần Nhị Bảo hướng trên lầu đi tới, bỏ lại Ân Thế Bình đứng há hốc mỏ dở khóc dở cười nhìn bọn họ.

-Hai tầy trò dở hơi này !

Ân Thế Bình cảm thán nói, nhưng đối với Công Tôn Quang vẫn là kính trọng sau khi xem xong Mê Tung Quyền có thể nói một câu

-Cao thủ đúng là cao thủ a.

Tần Nhị Bảo cùng Công Tôn Quang về phòng , Tần Nhị Bảo đột nhiên hỏi:

Lão nhân, người đợt này đường xa tới đây thực sự là vì việc gì.

-Không có gì , ta nghe nói con gặp nan, đặc biệt tới tương trợ!

-Nói thật , được không?

Tần Nhị Bảo trong lòng sớm biết mục đích sư phó tới, mở miệng uy hϊếp nói:

-Không nói thật, cũng đừng trách con không giúp.

-ha ha...

Công Tôn Quang ngựng ngùn cười:

-Vẫn bị tiểu tử ngươi đoán ra.

Dứt lời, nhìn xung quanh nửa ngày, xác định không có người mới rút ra một tờ giấy nhỏ nói:

-Chỗ này thầy có một trang wed, muốn con giúp nhìn xem, con cũng biết con là đồ đệ thầy tin tưởng nhất, mới không quản đường xa vạn dặm tới tìm.

Tần Nhị Bảo vừa thấy tờ giấy nhỏ, liền nói:

-Sớm lấy ra có phải đỡ mất công không.

Dứt lời liền tới bàn bật máy tính .

-Tốt quá, đúng là nhà giàu, mỗi phòng đều có máy tính riêng thật tiện ! Công Tôn Quang cảm thán nói.

-Đó là !

Tần Nhị Bảo mở máy miệng cũng nhàn rỗi nói:

-Cái giấy này ngài lấy ở đâu.

-Ta nói tổ truyền con tin

-Tin cái răm, nói thật đi .

-Của Chu Bàn Tử.