Chương 39: Aoi là ai?

Ân Huyên Vũ ngồi trong tửu điếm, trong đầu rất hỗn loạn, bị người ta truy gϊếŧ cùng bọn Trương Bình Sơn còn chưa tính, chạy được một nửa có người đáp ứng cứu bọn họ, đến phút cuối nguyên lai đây là người đuổi gϊếŧ bọn họ, đây rốt cuộc là chuyện đùa gì thế này, nàng nghĩ nửa ngày đều không thông, dùng sức nhéo khuôn mặt đầy đặn của mình, phát hiện rất đau.

Ân Huyên Vũ còn chưa hoàn hồn, giống như chim sợ cành cong, tâm tình thủy chung không thể nào an tĩnh được, sợ lại xảy ra chuyện gì, làm cho trái tim yếu ớt của mình lại bị kí©h thí©ɧ, ngồi một mình một chỗ hơn nửa ngày, mới ý thức được đến bây giờ Tần Nhị Bảo vẫn chưa trở về, trong lòng sinh nghi vấn, tên hai lúa kia như thế nào mà đến bây giờ vẫn chưa trở lại? Có hay không là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Chắc có lẽ là không, địch nhân đột nhiên trở thành bằng hữu, đuổi gϊếŧ biến thành bảo hộ, hai lúa cũng không có việc gì rồi, nói không chừng hơn phân nửa là có quan hệ tới hắn.

Suy nghĩ lung tung một hồi, không khỏi uể oải, khó có một lần đến đảo quốc quảng cáo một lần, thế mà cơ hội bị phá hư, quan trọng hơn là, thần tượng mà mình một mực sùng bái, lại làm cho mình thất vọng, lần đến đảo quốc này, có thể nói là thất bại trong thất bại.

“Muội muội, ngươi suy nghĩ gì thế?” La Bá Tư thấy Ân Huyên Vũ ngồi trong phòng một mình, sợ nàng lại bị kí©h thí©ɧ, tuy đang bị thương, đi đứng bất tiện, nhưng vẫn cố nén đau, khập khiễng đi đến dỗ dành nàng.

“Tỷ tỷ, ngươi nói ta như thế nào mà xui xẻo như vậy ah!”Ân Huyên Vũ phàn nàn nói: “ Sự tình không may, như thế nào đều tới một đoàn, lăn qua lăn lại, đều rơi hết vào người ta ah.”

“Nhân sinh có chuyện tình nào có thể thuận buồm xuôi gió đây?” La Bá Tư rất cảm xúc nói: “ Sinh hoạt là để cho chúng ta học nhẫn nại, kinh nghiệm mới làm cho con người phát triển, nhẫn nại mới có thể học cách kiên cường.”

Ân Huyên Vũ không nghĩ tới La Bá Tư sẽ nói ra triết lý như vậy, giật mình nhìn nàng cả buổi không nói gì, vừa muốn nói chuyện, chọt nghe Tần Nhị Bảo ở bên ngoài hô: “ Ta đã trở về, các ngươi đều ra ngoài đón ta đi !”

Trương Bình Sơn phụ trách bảo hộ Ân Huyên Vũ ở bên ngoài, vừa nghe tiếng Tần Nhị Bảo, nội tâm đang ức chế không khỏi bị kích động, vội vàng vọt tới, một tay ôm lấy hắn, cảm động nói: “ Huynh đệ, có thể thấy ngươi không có việc gì trở về, thật là tốt quá! “

Tần Nhị Bảo thấy Trương Bình Sơn kích động như vậy, giả dạng làm ra điệu bộ chán ghét nói: “ Khắc chế, khắc chế, trước mặt công chúng đấy, đừng có làm cho mọi người hiểu lầm !”

“ Ngươi, tiểu tử này cả ngày không nghiêm chỉnh.” Trương Bình Sơn nở nụ cười, nhịn không được dùng quyền đánh nhẹ lên người Tần Nhị Bảo một cái.

“ Wow, Bình Sơn huynh đệ, nội lực thật mạnh !” Tần Nhị Bảo bị Trương Bình Sơn đánh như vậy, giả bộ làm ra bộ dáng thống khổ, nói: “ Không chịu đựng nổi ah !”

“ Ha ha ha, xú tiểu tử ngươi được lắm !” Trương Bình Sơn bị hắn trêu chọc, cười ha ha không ngừng.

“ Ngươi trở về rồi hả?” Ân Huyên Vũ thấy Tần Nhị Bảo, bình an vô sự trở về, không khỏi cao hứng hỏi

“ Ngươi có muốn ôm ta một thoáng hay không?” Tần Nhị Bảo mặt dày mày dạn nói: “ Ta chịu ăn chút ít thiệt thòi, cho ngươi ôm một chút đi !”

“ Không biết xấu hổ rồi !” Ân Huyên Vũ không biết vì cái gì vừa thấy hắn làm ra bộ dáng cà lơ phất phơ, nhịn không được đánh đến, vốn trong tâm thật đúng là muốn như vậy, muốn nhào vào trong lòng ngực của hắn, xúc động khóc lớn một hồi, lập tức biến thành hư ảo.

“ Vân còn giận ta à?” Tần Nhị Bảo cho rằng Ân đại tiểu thư vẫn còn tức giận hắn, không khỏi hỏi một câu: “ Ta khi đó không có biện pháp mà !“

“ Đừng giải thích !” Ân Huyên Vũ lộ ra biểu tình khinh bỉ nói: “ Ta người lớn không chấp nhất kẻ tiểu nhân, tể tương đỗ lí năng xanh thuyền..." (thành ngữ)

“ Ngừng, ngừng, ngừng !” Tần Nhị Bảo không nghĩ tới Ân Huyên Vũ thoáng cái, dùng nhiều thành ngữ như vậy, có chút chịu không được nói: “ Ngươi cũng đừng nghiền ngẫm từng chữ một chứ, được không? Ta từ nhỏ đọc sách rất ít, nghe nhức đầu quá.”

“ Ơ, nhìn không ra, Tần đại thiếu gia chúng ta, cũng có thời điểm khiêm tốn như vậy ah!” Ân Huyên Vũ trêu chọc nói

“ Làm gì có ah!” Tần Nhị Bảo không nghe ra ý tứ của Ân Huyên Vũ, ngây ngốc nói: “Ta nói thật a!”

“ Ha ha ha…” Tần Nhị Bảo làm ra bộ dáng trì độn, làm cho Ân Huyên Vũ nhịn không được nở nụ cười, tâm tình vốn đang lâm vào sầu thảm bởi vụ việc vừa qua, bởi vì Tần Nhị Bảo trở về, mà thoáng cái đã hoan hỉ trở lại.

“ Tốt rồi, tốt rồi !” Tần Nhị Bảo lại trì độn, cũng biết mọi người cười hắn, cho dù nội tâm cứng rắn, cũng không khỏi đỏ mặt lên, nói lảng đi : “ Chúng ta bây giờ nên làm cái gì bây giờ a?”

La Bá Tư nghe Tần Nhị Bảo hỏi như vậy, tức giận nói: “ Còn có thể làm gì, chỉ có thể trở về thôi !”

“ Cái gì? Ta còn chưa gặp Aoi ah!” Tần Nhị Bảo nghe La Bá Tư nói như vậy, không khỏi tiếc hận kêu lên: “ Cứ như vậy mà đi sao?”

Trương Bình Sơn nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, đầu đầy hắc tuyến, dở khóc dở cười nói: “ Huynh đệ, ta nói với ngươi không biết bao nhiêu lần rồi, phải điệu thấp một ít ah!”

“Aoi là ai?” Ân Huyên Vũ nhìn qua mọi người đầu đầy hắc tuyến, nghi ngờ hỏi: “ Ta như thế nào không biết ?”

Lúc này, La Bá Tư cùng Trương Bình Sơn, lại nhìn Tần Nhị Bảo, ngươi nhìn ta , ta nhìn ngươi, ai cũng không biết làm thế nào giải thích với cô nàng đơn thuần này, lần này La Bá Tư cùng Trương Bình Sơn đầu đầy hắc tuyến và thống khổ đồng loạt nhìn qua Tần Nhị Bảo, thầm nghĩ: “ Đều tại tiểu tử này, trêu chọc phải sự tình này, chúng ta không chùi đít cho ngươi đâu.”

“ Ha ha…” Tần Nhị Bảo không trông cậy được bọn họ, không khỏi cười gượng hai tiếng, giả dạng làm một bộ dáng nghiêm túc, nhìn Ân Huyên Vũ nói: “ Nàng là tỷ tỷ đã thất lạc nhiều năm của ta.”

Nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, La Bá Tư cùng Trương Bình Sơn thiếu chút nữa cười sặc sụa, thầm nghĩ: “ Nàng là tỷ tỷ của ngươi, vậy ngươi có hơi có quá nhiều tỷ phu a?” Nhưng có Ân Huyên Vũ ở đây, chỉ có thể nén tiếu ý, không thể bật cười, nhưng nhịn được cũng tương đối vất vả.

“ Vậy ngươi làm sao biết nàng lưu lạc đến đảo quốc này?” Ân Huyên Vũ tựa hồ muốn hỏi rõ ngọn nguồn.

Cái này làm La Bá Tư cùng Trương Bình Sơn càng thêm thống khổ, bọn hắn thực sự muốn biết Tần Nhị Bảo trả lời như thế nào về vấn đề này, không hẹn mà nhìn qua Tần Nhị Bảo, Tần Nhị Bảo vừa rồi ăn nói lung tung, cũng không nghĩ đến Ân Huyên Vũ muốn hỏi rõ ngọn nguồn, trong đầu lúc này, cũng loạn thành một đoàn.

Đánh mắt cầu cứu bọn Trương Bình Sơn trợ giúp,bọn hắn giương mắt nhìn lên, muốn nhìn xem chính mình bị chê cười, biết rõ mình cũng không trông cậy được bọn hắn, không khỏi nghĩ kế tầu thoát, chỉ ra bên ngoài cửa sổ, nói: “ Bên ngoài ánh mặt trời thật sáng lạn, chim hót hoa nở, lại giống bồng lai tiên cảnh, cảnh đẹp như thế, không đi dạo thật là đáng tiếc…” Trong miệng nói chuyện, chân đương nhiên cũng không nhàn rỗi, nói xong, người liên không thấy đâu.

“ Ha ha…” Trương Bình Sơn cùng La Bá Tư rốt cuộc nhịn không nổi, bật cười, mắng: “ Xú tiểu tử, không nghĩ được ngươi lại chạy nhanh như vậy đấy.”

“ Các ngươi cười cái gì a?” Ân Huyên Vũ cảm giác mình càng ngày càng hồ đồ, không khỏi hỏi

“ Muội muội, ngươi đừng hỏi nữa !” La Bá Tư tiến lên giảng hòa nói: “ Ngươi chỉ cần biết rằng, Tần Nhị Bảo không phải là người tốt là được rồi !”

“ Cái này, ta đã sớm biết!”

“ Ân, vậy là tốt rồi, ngươi đi thu thập một chút, chúng ta chuẩn bị trở về nước !” La Bá Tư nói với Ân Huyên Vũ, mà Ân Huyên Vũ nghe hắn nói như vậy, tự nhiên cũng không có hỏi tiếp.

Mới vừa rồi gian phòng còn náo nhiệt, thoáng cái lặng lẽ, tất cả mọi người đều trở về chuẩn bị đồ đạc, trở về nước.

“ Cuối cùng cũng có thể bình an trở về!” Trương Bình Sơn nhìn thấy mình bình an trở về chỗ cũ, trở lại gian phong của mình, tâm thần hoan hỉ nhịn không được cảm thán nói: “ Chuyến đi đảo quốc lần này cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm.”