Ân Thế Bình lái xe tới công ty, kỳ thực lúc này về công ty cũng không có quá nhiều chuyện. Nhưng hắn biết tính tình con gái mình, tiếp tục nhõng nhẽo thì có cứng rắn mấy cũng lung lay, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt gì. Thừa dịp nàng chưa có phản ứng, chạy nhanh đi còn kịp.
Đi vào công ty, mới phát hiện văn phòng của Hàn Băng vẫn sáng đèn, liền hướng văn phòng Hàn Băng đi tới:
- Lão Hàn, còn chưa hết giờ làm việc sao?
Hàn Băng thấy Ân Thế Bình hỏi hắn, hắn cười cười đáp lại:
- Ân tổng, tôi lúc này còn một số việc, nên chưa nghỉ.
Ân Thế Bình nhìn ông bạn già lâu năm, cười nói:
- Không phải là không có chuyện, tôi thấy ông ở đây là đặc biệt chờ tôi.
Hàn Băng bị Ân Thế Bình nhìn thấy tâm sự, ngượng ngùng cười:
- Ân tổng, ông mời tới đây một cao thủ sao?
- Đúng vậy, cậu ta mới đến. Nhưng mà nhìn sơ qua có chút thất vọng.
Ân Thế Bình nói.
- Làm sao vậy?
Hàn Băng nghi ngờ hỏi:
- Có vấn đề gì sao?
- Người tới là một chàng trai tuổi còn rất trẻ, hơn nữa bộ dáng nhìn rất gầy yếu. Tôi sợ thời điểm mấu chốt, hắn không thể ra tay được.
Ân tổng nói ra lo lắng của mình.
Hàn Băng nghe Ân Thế Bình nói như vậy, không khỏi nhíu mày:
- Vậy hiện tại ông định làm gì?
- Tôi tuy rằng không quá tin tưởng cậu ta...
Ân Thế Bình hạ quyết tâm rất lớn:
- Nhưng tôi lựa chọn tin tưởng Công Tôn đạo trưởng.
- Như vậy có quá mạo hiểm hay không?
Hàn Băng nghe Ân Thế Tiến nói như vậy, không khỏi lo âu nói.
- Tôi tin tưởng Công Tôn đạo trưởng sẽ không nhìn lầm người.
Ân Thế Bình nói:
- Huống chi nhiều năm nay, tôi một mực sau lưng ngấm ngầm ủng hộ ông ấy. Mấy năm nay, ông ấy vô ưu vô lo sống. Hiện tại tôi gặp khó khăn, ông ấy cũng nên hồi báo tôi.
- Ồ! Nhưng mà…
Hàn Băng nghĩ nghĩ, nhưng không thể nói ra được nửa câu sau.
Ân Thế Bình biết Hàn Băng nói cái gì. Nhưng mà nhìn hắn ý bảo hắn yên tâm. Hắn cũng đã chuẩn bị, nếu như chàng trai kia thời điểm mấu chốt gánh vác không nổi, mình vẫn còn có mấy người bảo tiêu kia, cũng không phải là ngồi không.
Hàn Băng nhìn nhìn Ân Thế Bình, trong lòng hiểu được giờ phút này có tiếp tục nói gì, cũng là vô bổ. Hàn Băng cũng biết, lúc tan việc Ân Thế Bình nhận được một cuộc điện thoại, có người nói muốn bắt cóc con gái của ông ta.
Nhắc đến Ân Huyên Vũ, ở Đông Giang cũng coi là một nhân vật nổi tiếng. Tuổi không lớn lắm, trước đây có tham gia cuộc thi sắc đẹp do đài truyền hình tổ chức. Với ngoài hình xinh đẹp tuyệt trần, nàng liền đoạt giải nhất. Do đó, nàng trở thành mục tiêu của nhiều công ty truyền hình, điển ảnh.
Đối với việc đoạt giải nhất ngoài ý muốn, Ân Thế Tiến vốn không muốn con gái sớm lấn thân vào giới giải trí. Dù sao tuổi còn nhỏ, mới mười bảy tuổi, còn phải lo chuyện bài vở. Hơn nữa với gia cảnh của nàng, tiền cũng không thiếu. Ngay từ đầu ông ta cũng không đồng ý.
Từ nhỏ thích ca hát, khiêu vũ, lần nữa kiên trì, nói đó là giấc mơ của mình, hi vọng cha cô có thể ủng hộ. Hơn nữa nàng cam đoan tuyệt đối sẽ không chậm trẻ bài vở. Nhìn con gái từ nhỏ mình nói gì nghe đó, lần này lại kiên quyết, Ân Thế Bình biết đây là giấc mơ từ nhỏ của con gái, vì để hoàn thành giấc mơ của con mình, ông ta cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Đối với điện thoại đe dọa, Ân Thế Bình mới đầu tưởng người nào đó nhàn rỗi, mới trêu đùa ác ý, hoàn toàn không để trong lòng. Dù sao trước khi bắt cóc còn gọi điện báo trước, trừ bỏ kẻ hung hăng càn quấy, thì chỉ còn lại là người có đầu óc không bình thường.
Nếu là như vậy, thì đúng là không có ai dám làm như thế, hơn nữa ông ta cũng được coi là nhân vật có uy tín, người bình thường cũng không dám xuống tay đối với hắn. Vốn định tra xem rốt cuộc ai đã trêu đùa với ông ta, nhưng bởi vì công việc bề bộn, hơn nữa vì không để trong lòng, nên một lát liền quên hết.
Ngay khi thời gian gần đây, thưòng xuyên có nhiều sự kiện người nổi tiếng bị bắt cóc, mới làm cho ông ta ý thức được. Nếu tiếp tục khinh thường như vậy, nhất định sẽ xảy ra sự cố. Ông ta luôn luôn coi con gái mình như viên ngọc quý trên tay, tuyệt không cho phép nàng có nửa điểm sơ xuất.
Nhưng càng làm cho ông ta lo lắng đó là trước đó không lâu, Ân Thế Bình lại nhận được cú điện thoại kia, nói cho Ân Thế Bình, bọn chúng sắp động thủ. Hơn nữa chúng còn đe dọa, tốt nhất Ân Thế Bình không nên báo cảnh sát, nếu không hậu quả khó lường. Ân Thế Bình bị bọn chúng hung hăng càn quấy như vậy, trong khoảng thời gian ngắn tức giận không nói ra lời, nhưng cũng không dám tiếp tục khinh thường. Mặc dù mình cũng có bảo tiêu, nhưng tổng cộng có được bao nhiêu? Mà điểm yếu là không tìm được một người có năng lực có thể lãnh đạo được đoàn thể. Vì thế ông ta hi vọng có thể tăng cường từ bên ngoài.
Ân Thế Bình mới đầu còn muốn từ trong bảo tiêu của công ty tìm một người có năng lực xuất chúng. Nhưng mà bởi vì mấy sự kiện bắt cóc gần đây, khiến cho lòng người bàng hoàng. Mà rõ ràng nhân thủ trong công ty cũng không mấy kiệt xuất, nên ý nghĩ này của ông ta xem như thất bại. Nhưng trong lúc tuyệt vọng, Ân Thế Bình nhớ đến Công Tôn Hưng đạo trưởng, cũng chính là lão đầu tử mà Tần Nhị Bảo hay gọi. Sau khi hắn thoái ẩn giang hồ, một mực ở lại tiểu sơn thôn, thụ đồ truyền nghệ.
Lúc Ân Thế Bình hướng Công Tôn đạo trưởng đưa ra thỉnh cầu, Công Tôn đạo trưởng không thể từ chối liền đáp ứng. Mặc dù nói mình rời khỏi giang hồ, nhưng cam đoan với Ân Thế Bình sẽ tiến cử cho hắn một nhân tài kiệt xuất, vì vậy mới có cơ hội cho Tần Nhị Bảo tới Đông Giang.
Nhưng Tần Nhị Bảo lúc xuất hiện nhìn thực sự quá kém cỏi. Trước khi Ân Thế Bình chưa thấy hắn, vốn đầy chờ mong trong lòng. Dù sao Ân Thế Bình cũng là người lăn lộn trên thương trường nhiều năm, hỉ nộ cũng không dễ để cho người ta biết được. Ngoài ra, trong lòng ông ta cũng lựa chọn tin tưởng tuyệt đối Công Tôn đạo trưởng, cho nên nhiệm vụ bảo vệ con gái mình, liền giao cho Tần Nhị Bảo.
Ân Thế Bình lập tức trầm mặc, dường như có một chút mơ hồ. Hắn biết mình hiện tại giống như đang đánh bạc, hắn hi vọng mình không dùng làm người. Hơn nữa hắn cũng lựa chọn tin tưởng, tin tưởng Công Tôn đạo trưởng không có lừa hắn.
- Ân tổng.
Hàn Băng hô:
- Ông có phải là đang lo lắng chuyện gì phải không?
- Đúng vậy.
Ân Thế Bình đối với người bạn lâu năm cùng trải qua nhiều sương gió này cũng không giấu diếm nhiều:
- Ngày mai con gái tôi phải tham gia tiệc rượu từ thiện, hi vọng không xảy ra sự cố gì.
- Ân tổng, yên tâm đi. Nhất định là không có chuyện gì đâu.
Hàn Băng an ủi, sau đó dường như lại nhớ ra cái gì đó hỏi:
- Ân tổng, ngày mai dạ hội từ thiện kia, ông không đi sao?
- Đúng vậy, tôi sẽ không đi. Trong khoảng thời gian này, tôi không muốn công khai xuất hiện.
Ân Thế Bình trả lời.
………..
Trong phòng Tần Nhị Bảo truyền ra những tiếng lẩm bẩm, còn Ân Huyên Vũ thì cũng không tài nào ngủ nổi. Nàng không thể nào nghĩ ra, cha mình tại sao lại coi trọng tiểu tử đó, một tên nhà quê mà lại được cha mình cho ở trong nhà. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy chán ghét, một mực suy nghĩ, làm thế nào giáo huấn hắn, làm cho hắn biết khó mà lui, đỡ phải ngày nào cũng nhìn thấy hắn trước mắt, thấy phiền lòng.
Ân Huyên Vũ hạ quyết tâm, nhớ lần gia đình đoàn tụ lần trước, có còn một ít pháo hoa không sử dụng, nàng bèn lấy một ít, chuẩn bị châm lửa ném tới phòng ngủ của Tần Nhị Bảo, sau đó trốn một bên nhìn bộ dạng xấu mặt của hắn. Lúc này Ân Huyên Vũ càng nghĩ càng đắc ý, không khỏi che miệng nở nụ cười.
Trong lúc nàng rón ra rón rén bước đến cửa phòng Tần Nhị Bảo, nhẹ nhàng mở cửa phòng, rón rén đi vào. Đột nhiên nàng cảm giác khẩn trương lên hẳn, mồ hôi ướt hết hai tay. Bởi vì khẩn trương, tay cũng bắt đầu run lên, dùng sức đánh vài cái vào hộp quẹt cũng không đánh trúng.
Nàng cố gắng bình tĩnh lại, sau đó chuẩn bị tiếp tục đánh lửa thì bên cạnh có tiếng hỏi:
- Cô muốn làm cái gì? Có cần giúp đỡ hay không.
Thanh âm mặc dù không lớn, nhưng cũng làm cho Ân Huyên Vũ giật mình. Xoay người vừa nhìn, thấy Tần Nhị Bảo đang đùa cợt nhìn nàng. Ân Huyên Vũ cố gắng đem hoảng loạn trong lòng bình phục lại, nàng biết đây là nhà mình, cho dù Tần Nhị Bảo biết nàng muốn làm gì, cũng phải cam chịu.
Ân Huyên Vũ liền trả đũa lại:
- Tôi làm gì, đâu cần anh lo? Tối rồi mà anh không ngủ được, lại chạy đi dọa người à?
- Nếu tôi nhớ không nhầm thì đây là cửa phòng của tôi, không phải là phòng của cô.
Khóe miệng Tần Nhị Bảo nở nụ cười quỷ dị:
- Đại tiểu thư đang ở trong phòng của tôi nghịch lửa, không biết là chuyện này rất nguy hiểm sao?
- Cái gì? Là phòng của anh?
Ân Huyên Vũ nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, biết kế hoạch của mình đã bại lộ, liền nổi lên tính vô lại đùa giớn:
- Có thể tôi đi nhầm. Anh cũng biết buổi tối, Vương Bá không có mở đèn, làm hại tôi phải dùng hộp quẹt chiếu sáng, ngay cả phòng cũng đi nhầm.
Dứt lời liền xoay người muốn rời đi.
Tần Nhị Bảo đứng ở một bên nhiền Ân Huyên Vũ cứ thế làm trò, cảm thấy nàng thực đáng yêu, muốn cười cũng không dám cười ra miệng. Hắn nín cười mà mặt đỏ bừng rất vất vả, đến khi Ân Huyên Vũ ra khỏi phòng, mới cất lên tiếng cười to.
- Đáng giận.
Ân Huyên Vũ ra ngoài thấy Tần Nhị Bảo đắc ý cười to, hận đến nghiễn răng nghiến lợi nói:
- Anh nhớ kỹ cho tôi, tôi sẽ sẽ không cho anh đắc ý lâu nữa đâu.
Dứt lời, liền đi không quay đầu lại, thằng về phòng mình.