Chương 27: Giả gái.

"Hừ, sao ngươi có thể nói những lời thô tục như vậy?" Nghe Tần Nhị Bảo trả lời, người kia không khỏi cau mày.

Tần Nhị Bảo vốn đang tức giận liền xoay người lại nhìn người đang tới, lập tức hóa đá, không chỉ lửa giận biến mất mà ngay cả lời định cũng quên mất, chỉ ngơ ngác nhìn, trên mặt chỉ còn vẻ thất thần.

Kỳ thật cũng khó trách hắn thất thố như vậy, bởi người tới thức sự làm người ta quá mức rung động đi, trên người mặc cái áo mỏng màu đen và chiếc váy kiểu Scotland, liếc một chút cũng biết là hàng thủ công được may cẩn thận, móng tay sơn màu hồng, trên người đeo những món đồ trang sức rất quý phái (nguyên văn tiếng hán là :, “đái trước nương phao đích thủ sức”, không hiểu là đồ trang sức thế nào nên chém gió ), đi trên đường mà cặp mông cứ uốn éo mê người, trông còn có phần chuyên nghiệp hơn cả Ân Huyên Vũ.

"Tiểu bằng hữu, ai trêu chọc cậu thế?" Người tới thấy Tần nhĩ Bảo bộ dạng đần độn, lấy khăn tay vừa lau mồ hôi vừa thản nhiên hỏi.

Lời này liền kéo Tần Nhĩ Bão trở về thực tế, hắn hít một hơi dài, hơn nửa ngày mới khôi phục tinh thần, hỏi: "Xin hỏi ngươi là ai, tìm Ân tiểu thư có chuyện gì?"

"Ta là người đại diện của Ân Huyên Vũ, tên là La Bá Tư" người tới đưa danh thϊếp, tự giới thiệu mình: "Mấy ngày nay Ân tiểu thư không đến công ty, ta đặc biệt sang đây tìm nàng có việc cần thương lượng."

Tần Nhị Bảo nghe được La Bá Tư tự giới thiệu, giật mình ngó người này từ trên xuống dưới, nhịn không được hỏi: "Uy, ngươi rốt cuộc là nam hay nữ vậy?"

"Đúng là tiểu hài tử, trông to xác mà sao ánh mắt lại kém như vậy?" La Bá Tư có chút mất hứng nói: "Không nhìn ra sao? Ta đương nhiên là nam tử chân chính rồi."

"Cái gì? Nam tử chân chính?" Tần Nhị Bảo mở to hai mắt nói: "Ngươi như vậy cũng được gọi là nam tử chân chính, vậy đại gia ta gọi là cái gì?"

"Ngươi đừng nói nhảm nữa!" La Bá Tư rốt cục sốt ruột, ngữ khí bất thiện nói: "Tiểu thư rốt cuộc có ở đây hay không?"

"Ở đây, ở đây!" Tần Nhị Bảo vội vàng thu hồi tâm thần, làm ra tư thế rất lễ phép nói: "Mời đi bên này!"

Dưới sự dẫn đường của Tần Nhị Bảo, hai người đi đến một gian phòng trong biệt thự, dọc đường không nói với nhau một lời, nhưng Tần Nhị Bảo thấy La Bá Tư đi lại mà mông cứ uốn éo vô cùng chuyên nghiệp, không nhịn được học đi vài bước, nếu có ai đi qua nhìn thấy chắc sẽ nôn ngay tại hiện trường.

※※※※※

"An Kỳ Nhi, vừa rồi ngươi làm như vậy không sợ gã hai lúa kia chiếm tiện nghi sao?" Ân Huyên Vũ có chút lo lắng hỏi.

"Ha ha..." An Kỳ Nhi nghe Ân Huyên Vũ hỏi như vậy, mỉm cười nói: "Ngươi hỏi như vậy xem ra còn không biết tính tình hắn a."

"Ah?" Ân Huyên Vũ mở to hai mắt, có chút không dám tin tưởng hỏi: "Nghe ý của ngươi hình như rất hiểu hắn nha?"

"Hiểu, nhưng cũng không nhiều lắm!" An Kỳ Nhi cười nói: "Tối thiểu biết hơn ngươi một ít."

"Vậy..." Trong lúc các nàng đang nói chuyện thì Tần Nhị Bảo dẫn La Bá Tư đến nơi.

"Ân Huyên Vũ, muội muội tốt của ta, thấy ngươi không có việc gì là ta an tâm rồi!" La Bá Tư vừa thấy Ân Huyên Vũ trong nhà bình an vô sự liền nhảy cẫng lên vọt tới, bộ dạng vô cùng khoa trương.

"A, La Bá Tư, ngươi đã đến rồi!" Ân Huyên Vũ đối với thái độ của La Bá Tư giống như không thấy, nói: "Thực xin lỗi, để cho ngươi lo lắng rồi!"

"Muội muội, đừng nói những lời khách khí như thế!" La Bá Tư tự đắc nói: "Nếu không phải công ty có việc, tỷ tỷ đã sớm chạy tới thăm ngươi rồi!"

"Cái gì? Tỷ tỷ?" Tần Nhị Bảo há hốc mồm nhìn La Bá Tư, thầm nghĩ: "Vừa rồi còn luôn miệng nói mình là nam nhân chân chính, thế nào bây giờ lại mất đi cái “chân” đó rồi!!!???"

Mang theo ý nghi bậy bạ, đánh mắt sang nhìn An Kỳ Nhi, mà An Kỳ Nhi đang có bộ dáng vô cùng khó chịu, hình như sắp nôn mửa rồi.

"Tỷ tỷ, hôm nay ngoại trừ đến thăm ta, còn có chuyện gì sao?" Ân Huyên Vũ tựa hồ đã quen với cách nói của La Bá Tư, cho nên cũng không thèm để ý hỏi: "Ta mấy ngày nay không có đến công ty, mọi chuyện đều ổn chứ?"

"Ơ, ngươi xem ta này!" La Bá Tư nói: "Vừa rồi chỉ quan tâm sức khỏe muội muội mà quên mất chánh sự rồi."

"A, tỷ tỷ đừng khách khí!" Ân Huyên Vũ biết rõ hắn vì có sự tình nên mới tới, cũng không phải là đến để thăm nàng, nhưng vẫn lơ đễnh hỏi: "Đến cùng là có chuyện gì để cho tỷ phải tự mình tới một chuyến đây?"

"Còn không phải là chuyện đi chụp quảng cáo ở đảo quốc sao!" La Bá Tư nói: "Ta vất vả lắm mới tranh thủ cho muội có cơ hội này, muội muội ngàn vạn lần đừng làm cho ta thất vọng nha!"

"Nhưng mà..." Ân Huyên Vũ lúc trước đã cùng phụ thân thương lượng qua chuyện này, nhưng thái độ của Ân Thế Bình rõ ràng là không đồng ý, cho nên lúc này nàng có chút do dự nói: "Khả năng phải làm ngươi thất vọng rồi!"

"Không thể nào! Muội muội!" La Bá Tư thấy Ân Huyên Vũ lộ vẻ mặt khó khăn, không khỏi sốt ruột nói: "Ngươi cũng đừng dọa tỷ tỷ a, tỷ tỷ khổ cực như vậy, chạy trước chạy sau đều là vì ai là vì ai chứ?" Dứt lời, liền lấy khăn tay sực nước hoa ra lau lau nước mắt.

"Tỷ tỷ, ngươi đừng khóc a!" Ân Huyên Vũ thấy hắn khóc, vội vàng an ủi: "Ngươi để ta suy nghĩ một chút được không?"

"Muội muội, không phải tỷ tỷ ta nói ngươi!" La Bá Tư nhìn ra nàng đang do dự, liền nắm lấy thời cơ khuyên nhủ: "Nữ nhân như chúng ta được mấy mùa hoa nở, nếu như không nắm bắt lấy thì nó sẽ chạy trốn, lúc muốn lấy cũng không tìm trở lại được, cho nên khi có cơ hội phải nắm lấy thật chắc, có biết hay không?"

"Tỷ tỷ..." Ân Huyên Vũ nghe La Bá Tư nói như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, cả người lại lâm vào suy nghĩ, mà La Bá Tư cũng không nói thêm gì nữa, mà ngồi bên cạnh nàng chờ câu trả lời thuyết phục.

Tần Nhị Bảo nãy giờ vẫn một mực đứng bên cạnh, miệng há thật to, cả buổi không khép được, đối với những câu kinh điển của La Bá Tư, hắn thật sự không biết dung từ ngữ nào miêu tả nữa, bộ dáng khóc liền khóc, khuyên liền khuyên, thật sự là thần phục đến im lặng, đồng thời cũng cảm giác sâu sắc về giới tính con người, vừa bước ra ngoài vừa tự lĩnh ngộ đại đạo chúng sinh.

"Ngươi cũng đi ra?" An Kỳ Nhi đang hít sâu định thần, gặp Tần Nhị Bảo cũng đi ra khỏi phòng hỏi.

"Ta thật sự chịu không được, trong đó có nhiều từ ngữ huyền ảo vô cùng, để sống lâu thêm vài năm, tốt nhất vẫn là nên đi ra thôi!" Tần Nhị Bảo vẻ mặt chán nản nói: "Một đại nam nhân chân chính mà nói năng ẻo lả, nhìn hắn thật là muốn ói!"

"Cái này là giả gái." An Kỳ Nhi nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, không khỏi cười nói: "Rất lưu hành trong thời đại này a!"

"Cái gì? Giả gái? Lưu hành?" Tần Nhị Bảo nghe một lần mà thấy bao nhiêu từ mới, làm hắn không thể hiểu ngay được hết, nghĩ nửa ngày mới cảm thán nói: "Cái thế giới này quá là điên cuồng!"

"Ngươi đã OUT rồi!" An Kỳ Nhi khinh bỉ nói với Tần Nhị Bảo.

Tần Nhị Bảo đối với thái độ khinh thường của nàng cũng đã tập mãi thành thói quen, chẳng hề để ý nói: "Dù cho ngươi luôn đi đầu trong việc “lưu hành”, vậy ngươi vì cái gì mà cũng chịu không nổi đấy thôi?"

"Ta lúc trước đã gặp La Bá Tư mấy lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn đều không thể kìm nén được cảm giác đó!" An Kỳ Nhi sợ hãi nói: "Thực không thể hiểu nổi, biểu tỷ sao có thể chịu được gã đó nhỉ?"

"Nếu như biểu tỷ của người có thể đối tốt với ta bằng một nửa với hắn, ta đã thỏa nguyện rồi!" Tần Nhị Bảo nghe An Kỳ Nhi nói như vậy, không khỏi thở dài nói.

"Ta xem hay là thôi đi!" An Kỳ Nhi đối với lời nói phát ra từ tận đáy lòng của Tần Nhị Bảo, mắt trắng không còn chút máu: "Biểu tỷ của ta không bị ngươi làm tức chết thì ngươi nên cười trộm được rồi, còn hy vọng xa vời nàng đối tốt với ngươi? Ài, thật không biết đầu óc ngươi nghĩ như thế nào đấy!"

"..." Tần Nhị Bảo đối với đánh giá của An Kỳ Nhi, thật sự không biết nên nói cái gì cho phải.

Lúc này bên trong phòng, Ân Huyên Vũ đang suy nghĩ, được một lúc lâu sau mới hạ quyết tâm nói: "La Bá Tư, ta đồng ý với ngươi!"

"Ân, muội muội tốt, hi vọng ngươi đừng làm cho ta thất vọng!" La Bá Tư thở phào nhìn Ân Huyên Vũ.

"Chuyến đi đảo quốc phiền ngươi an bài giúp ta vậy! Chuyện phụ thân để ta nghĩ cách xem sao."

"Cái này là chuyện đương nhiên, muội muội tốt của ta!" La Bá Tư nghe được quyết định của Ân Huyên Vũ, cười nói: "Trước hết ta về công ty thay ngươi an bài, ta sẽ chờ tin tức tốt của ngươi a!" Dứt lời, cũng không hề trì hoãn, đi ra khỏi phòng.