Dưới lầu truyền đến tiếng nhạc làm Tần Nhị Bảo đang ngủ say trong mộng đẹp tỉnh lại, lúc này mặt trời đã lên cao, Tần Nhị Bảo sau bữa cơm chiều ngày hôm qua, trở về gian phòng lập tức vật ra ngủ, thẳng đến lúc này mới tỉnh.
-Ngủ được thật là thoải mái ah!
Tần Nhị Bảo nhìn qua ngoài cửa sổ bầu trời trong xanh, vươn vãi hít một hơi, rất thích ý nói, nhưng bụng truyền đến ọc ọc, làm cho hắn hiểu được giờ này gấp nhất là phải kiếm gì đó lót bụng, nghĩ đến đây, lập bật khỏi giường, đi xuống lầu xem xét, có gì ăn không.
Tần Nhị Bảo đi xuống lâu, trông thấy Ân Huyên Vũ cùng An Kỳ Nhi, theo âm nhạc trong đại sảnh đang tập thể dục, vốn là nước giếng không phạm nước sông , nhưng Tần Nhị Bảo cảm thấy, nếu như hắn ly khai như vậy, thật sự có chút xin lỗi chính mình, liền tiến lên trêu chọc nói:
-Ồ, hôm nay là không phải mặt trời mọc phía tây a? Khó được thấy hai vị tiểu thư,chịu khó như vậy nha!
-Còn không phải biểu tỷ vài ngày trong nhà nghỉ ngơi, cảm giác mình có chút không cân đối rồi, cho nên sáng sớm kéo tôi bắt đầu..., cùng nàng nhảy hu hu ...!
An Kỳ Nhi nghe được Tần Nhị Bảo trêu chọc, hồi đáp
-An Kỳ Nhi, chớ cùng tên Hai lúa nói nhảm, tập trung vào chuyên môn ! Ân Huyên Vũ nghe An Kỳ Nhi lộ tẩy, mặt hơi đỏ lên, lập tức chặn lại nói, thuận tiện quay đầu, liếc Tần Nhị Bảo nói:
-Anh có thể đi rồi, đừng quấy rầy chúng tôi tập thể dục!
Nhưng lúc này ánh mắt Tần Nhị Bảo, đã bị An Kỳ Nhi cùng Ân Huyên Vũ hai người ăn mặc quần áo bó,dáng người có lồi có lõm hấp dẫn, thực tế Tần Nhị Bảo nhìn thấy An Kỳ Nhi, phát dục no đủ bộ ngực, theo âm nhạc nhịp cao thấp tưng lên xuống, cảm giác mình máu mũi muốn phun ra, chân như mọc rể chỉ biết đứng yên ngắm nhìn.
Ân Huyên Vũ thấy Tần Nhị Bảo không để ý tới lời mình nói, mà ngơ ngác nhìn qua các nàng, mà Ân Huyên Vũ ngừng nhảy, cẩn thận nhìn lên theo ánh mắt Tần Nhị Bảo, phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm vào ngực An Kỳ Nhi chảy nước miếng, nổi giận mắng:
-Lưu manh!
An Kỳ Nhi nghe Ân Huyên Vũ lại mở miệng mắng Tần Nhị Bảo,Tần Nhị Bảo nhất định lại đang liếc trộm bộ ngực của mình, cũng ngừng tập thể dục, đi tới trước mặt Tần Nhị Bảo gọn gàng dứt khoát hỏi:
-Anh nhìn lén bộ ngực của tôi phải không?
-Sax... Ai nói đấy!
Tần Nhị Bảo cho dù da mặt dày như tường thành, trong lòng lại chật vật, nhưng vẫn không chịu nổi An Kỳ Nhi, nói thẳng vào vấn đề như vậy, giả ngu nói:
-Đừng có đổ oan cho người tốt như thế chứ, tôi rất thuần khiết a =.=.
-Biểu tỷ đã nói anh đi, tại sao anh còn đúng đó ?
An Kỳ Nhi lại hỏi
-Đường là của mọi người, vì sao các cô có thể ở chỗ này tập thể dục, tôi lại không thể ở chỗ này nhìn được?
Tần Nhị Bảo cảm giác mình còn chưa có ngắm đã ghiền, tự nhiên không nỡ đi.
-Tôi nói anh đi , anh nhất định phải đi!
Ân Huyên Vũ thật sự không muốn cùng Tần Nhị Bảo nói chuyện phiếm, có chút phẫn nộ nói
Tần Nhị Bảo đối với Ân Huyên Vũ tính tình tiểu thư, đã quen thuộc, cho nên cũng không để trong lòng nói:
-Tôi hôm nay sẽ không đi, cô làm được gì?
-Anh...
Ân Huyên Vũ gặp Tần Nhị Bảo giở trò vô lại, từ trước đến nay không nhiều biện pháp lắm, nhưng nàng biết Tần Nhị Bảo sợ An Kỳ Nhi lớn tiếng hô:
-Đóng cửa, thả An Kỳ Nhi! ( cứ như là đóng cửa thả chó ấy nhỉ :381
-okie, được!
An Kỳ Nhi nghe được Ân Huyên Vũ triệu hoán, lập tức vọt tới trước mặt Tần Nhị Bảo , hít một hơi chuẩn bị sử dụng tuyệt chiêu.
-Sax.. chờ một chút, chờ một chút!
Tần Nhị Bảo thấy An Kỳ Nhi muốn xài Sư tử rống thần công vội nói:
-Tôi còn nắm điểm yếu của cô, tôi nói à nha, tốt nhất cô không nên ép tôi!
-Có phải hay không chuyện tôi thích Vương Vĩ ?
An Kỳ Nhi chủ động nói ra.
-Như thế nào?
Tần Nhị Bảo nghe An Kỳ Nhi nói xong, không khỏi ngẩn ngơ, thấy An Kỳ Nhi bình tĩnh như vậy, đã không có cái loại thần sắc kích động lúc trước, cảm giác có gì đó không ổn, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định nói:
- Cô không cần giả vờ, tôi biết cô rất sợ tôi nói ra vụ này mà.
-Vậy anh cứ thử xem?
An Kỳ Nhi hướng Tần Nhị Bảo khıêυ khí©h thức nói.
-Vãi chét,trời tôi còn chả sợ lẽ nào lại sợ cô?
Tần Nhị Bảo không thể chịu được An Kỳ Nhi khıêυ khí©h , đi đến trước mặt Ân Huyên Vũ , ra vẻ thần bí cười nói:
-Tôi cho cô biết một việc bí mật, cô muốn biết không?
-Anh nói là chuyện An Kỳ Nhi ưa thích Vương Vĩ sao?
Ân Huyên Vũ hỏi ngược lại.
-Cái gì?
Tần Nhị Bảo nghe Ân Huyên Vũ nói vậy, thoáng cái giống như rớt xuống hầm băng, tam phục thì khí trời, toàn thân đã ra động tác sốt, nét mặt như đưa đám như là đấu bại gà trống giống như:bình thường.
Nghĩ thầm, thật vất vả, mới tìm An Kỳ Nhi mệnh môn, kết quả trong vòng một đêm, hoàn toàn không thể dùng, thật làm cho người nản chí.
-An Kỳ Nhi tối hôm qua cũng đã nói cho tôi biết, thế nên, bí mật của anh này đã vô dụng rồi !
Ân Huyên Vũ châm chọc nói, nàng lúc này rất vui vẻ, lâu lâu tranh đấu cùng Tần Nhị Bảo nàng mới có thể chiếm thế thượng phong .
-Mau đi ra chỗ khác, đừng làm ảnh hưởng tôi tập thể dục!
An Kỳ Nhi uy hϊếp nói:
-Đừng ép tôi dùng tuyệt chiêu >.
Tần Nhị Bảo im lặng nhìn qua hai tỷ muội nhà này, lần đầu cảm thấy mình thất bại dưới ta hai tiểu nha đầu này, mà còn là thất bại rất thảm hại, có chút nhục chí, đang chuẩn bị đi ra bên ngoài , đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền nở nụ cười.
-Anh cười cái gì?
An Kỳ Nhi cảm thấy tò mò hỏi.
Tần Nhị Bảo đắc ý nói:
-Tôi đột nhiên nhớ tới tôi cũng còn một tuyệt chiêu he he, chưa bao giờ sử dụng, hôm nay các cô đã bức tôi , không thể trách được tôi nhé !
-Sao cơ?
Tần Nhị Bảo nói như vậy, làm cho Ân Huyên Vũ cùng An Kỳ Nhi không hẹn mà cùng kêu lên
-Anh dám...!
An Kỳ Nhi bình tĩnh lại, vẫn giọng uy hϊếp nói:
-Tôi cũng không tin anh dám làm gì tôi!
-Thật sao khửa khửa!
Tần Nhị Bảo lúc này khóe môi nhếch lên nhẹ nhàng dáng vẻ tươi cười nói:
-Cô thử xem thì biết he he?"
"Thử thì thử ai sợ ai !" An Kỳ Nhi như không hề quan tâm, bắt đầu cất tiếng hát: "Gấp một ngàn hàng giấy....."
-Bóρ ѵú Long trảo thủ !
Tần Nhị Bảo duỗi ra hai tay hướng ngực An Kỳ Nhi chộp tới (DG: chiêu này quá vô sỉ , bất quá ta thích
-Ah...!
Ân Huyên Vũ thấy Tần Nhị Bảo, chuẩn bị giở trò sắc lang, bản năng lấy tay bảo vệ ngực, mà An Kỳ Nhi lại cười thể hiện thái độ không quan tâm.
-Sao nào? Cô không tin tôi dám dùng chiêu này với cô?
Tần Nhị Bảo đối với An Kỳ Nhi phản ứng như thế , không khỏi ngẩn ngơ, kỳ quái hỏi
-Tôi rất tin tưởng a.
An Kỳ Nhi nói :
-Nào tới đây!
Dứt lời, đem bộ ngực sữa cố ý ưỡn về phía trước.
-đệch mợ!
Tần Nhị Bảo cả giận nói:
-Dám xem thương tôi, tôi sẽ bóp cho cô xem!
-Anh dám bóp, lão nương rất sẵn lòng!
An Kỳ Nhi bưu hãn nói.
"..." Tần Nhị Bảo trợn mắt há hốc mồm nhìn qua An Kỳ Nhi bưu hãn như thế, cả buổi nói không ra lời, nhớ lại khi xưa mỗi lần hắn xuất chiêu này, đều làm người ta sợ chết khϊếp, cắm đầu chạy trối chết, những là hôm nay, hắn đυ.ng phải An Kỳ Nhi, chỉ thấy hai cánh tay Tần Nhị Bảo ở trước ngực An Kỳ Nhi khoa tay múa chân cả buổi, cũng không có dũng khí để thực sự đυ.ng vào.
-Móa nó, điên rồi, điên hêt rồi!
Tần Nhị Bảo thì lẩm bẩm:
-Xem như cô lợi hại!
Dứt lời, mặt mày xám xịt không cam lòng bước ra ngoài.
Mà ở sau lưng của hắn, phía sau Ân Huyên Vũ cùng An Kỳ Nhi phát ra âm thanh cười lớn đắc ý .
-Con mẹ nó, tôi thực bóp cô, xem cô còn thoải máy được không!
Tần Nhị Bảo dùng quyền không ngừng đấm bịch bịch vào cái cây tội nghiệp để phát tiết.
Phát tiết xong rồi, Tần Nhị Bảo ngây người dưới bóng cây hơn nửa ngày, mới ngượng ngùng tự giễu nói:
-Lần này đúng là gặp phải cao thủ rồi!
Đang lúc Tần Nhị Bảo tự giễu thời điểm, theo phía sau của hắn, có một âm thanh chói tai hướng phương hướng của hắn hỏi:
-Tiểu bằng hữu, Ân Huyên Vũ ,Ân tiểu thư đang ở nhà sao?
-Tiểu bằng hữu?
Tần Nhị Bảo bực nhất khi người khác nói hắn "Tiểu" , mà bây giờ lại có người gọi hắn tiểu bằng hữu, Tần Nhị Bảo rất là căm tức, hắn tự nhủ:
-Hôm nay làm sao vậy? Sáng sớm cơm cũng không ăn,lại để cho An Kỳ Nhi cô gái nhỏ, cho ăn một bụng tức , thật vất vả mới yên tĩnh một lát, lại không biết, từ nơi nào lại xuất hiện một tên tới chọc tức!
Mà người kia hô cả buổi, thấy Tần Nhị Bảo không để ý đến hắn, không khỏi lên giọng hỏi:
-Tiểu bằng hữu, tôi vừa hỏi, sao anh không nói gì, anh như thế nào không để ý tới tôi à?
-Tiểu bằng hữu?
Tần Nhị Bảo cảm thấy mình trên đầu gân xanh nổi lên muốn bật máu ra rồi, rốt cuộc không cách nào khống chế chính mình, xoay người nổi giận mắng:
-Móa nó, ngươi nói ai ‘ tiểu ’, có bản lĩnh móc jj ra so !