Bốn tên lực lưỡng thấy Tần Nhị Bảo nhà ta chẳng phải cường tráng gì, ngược lại còn có chút gầy yếu, cảm thấy ông chủ gϊếŧ gà dùng đao mổ trâu. Trong đó một tên đầu to để tóc hình tam giác kêu gào lớn, nói gϊếŧ Tần Nhị Bảo nấu súp, cũng chưa đủ lót dạ buổi tối, làm cho những tên Long Thăng bang còn lại đang giương nanh múa vuốt một trận cười vang.
Đương nhiên, tại nơi này trong quán rượu còn có hai người không cười, một là Tần Nhị Bảo, một người khác chính là Đại Điền Nhị ông chủ của đám người đang cười. Đại Điền Nhị cảm thấy Tần Nhị Bảo có thể bình tĩnh, nhất định phải có chút bản lĩnh mới có thể trấn định như thế. Hắn muốn biết, Tần Nhị Bảo rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, cho nên hắn đối với bọn thuộc hạ đang cười lại chỉ im lặng. Mà Tần Nhị Bảo, đối mặt cường địch, rất tỉnh táo bình tĩnh, không dám có chút chủ quan, đương nhiên cũng sẽ không cười.
Tần Nhị Bảo trong lòng hiểu rõ, bề ngoài là hắn cùng bốn tên cơ bắp đọ sức với nhau, nhưng thật ra là cùng Đại Điền Nhị đọ sức. Mà cùng Đại Điền Nhị đọ sức, không riêng gì đấu lực, mà còn là đấu trí đấu tâm, như cao thủ đánh cờ, sai một nước sẽ dẫn đến hư cả ván cờ. Cho nên, hai người bọn họ đều rất cẩn thận thăm dò lẫn nhau.
Bốn tên cơ bắp vì muốn ở trước mặt ông chủ thể hiện, như lang như hổ xông về Tần Nhị Bảo. Còn Tần Nhị Bảo thầm suy nghĩ, đối phó với mấy tên trâu bò này, dùng sức đấu sức, không khác gì tự sát, nếu chỉ là một tên trong đó, Tần Nhị Bảo cùng hắn solo, còn có hi vọng thắng được, nhưng bây giờ lại có bốn tên, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện tình huống có lòng nhưng vô lực.
Tần Nhị Bảo đương nhiên không ngốc, hơn nữa cũng rất tỉnh táo, trong đầu của hắn lập tức nghĩ ra biện pháp đối phó với bốn tên này, đó là du đấu (vừa đánh vừa chạy). Chính là lợi dụng sự rộng rãi của quán bar và sân bãi, cũng không phải là trực tiếp đối chiến, mà chính là làm giảm sức mạnh của đối thủ, khó có thể phát huy, chờ đợi thời cơ thích hợp, tiến hành phản công.
Hắn cũng chưa bắt đầu đánh, trước tiên hỏi mấy tên này, nguyên nhân thực sự , trong cái nhìn của người khác hắn hỏi vấn đề này, có chút ngu ngốc, thậm chí nói có chút hoang đường.
Tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy để hình dung Tần Nhị Bảo lúc này, rất là phù hợp. Tần Nhị Bảo lợi dụng không gian rộng lớn của quán bar, vừa chạy để tránh né vừa trả đòn, luồn lên bay xuống, thỉnh thoảng lại ra chiêu, thực hiện cú tập kích bất ngờ.
Cái tên to con rất căm tức, ưu điểm lớn nhất của bọn hắn chính là sức khỏe, nhưng rất kém linh hoạt, lại gặp Tần Nhị Bảo không đánh chính diện mà vừa chạy vừa đánh, bọn hắn lại đuổi không kịp, đánh lại không trúng. Một lúc sau, càng ngày lại càng mất sức tên nào cũng thở hồng hộc.
-Đại ca, có cần giúp các huynh đệ Tứ đại Kim Cương một chút không?
Đao Tử nhìn ra ý đồ của Tần Nhị Bảo, hắn ở bên Đại Điền Nhị khẽ nhắc nhở.
-Không cần! Kệ bọn hắn đi!
Đại Điền Nhị nói , hắn cũng không thèm để ý Tứ đại Kim Cương có giành lợi thế không , hắn chỉ quan tâm bước tiếp theoTần Nhị Bảo sẽ làm như thế nào.
Nhất thời, trong quán rượu gà bay chó chạy, bàn ghế bay loạn, sắc mặt Đại Điền Nhị vẫn im lặng nhìn tình cảnh trước mắt, cũng như là không thấy. Mà mấy tên thuộc hạ của hắn, trước khi nhận được chỉ thị, cũng chỉ có thể lo lắng suông, không dám có hành động gì.
Tần Nhị Bảo chạy xung quanh, Tứ đại Kim Cương ở phía sau truy đuổi, Tứ đại Kim Cương bình thường luyện lực lượng tứ chi là chủ yếu, cộng thêm thân hình quá lớn, chạy bắt đầu có chút tốn sức, bắt đầu thở không ra hơi.
Tần Nhị Bảo đang bị đuổi không giống như những tên kia thở hổn hển. Bắt đầu là bốn tên cùng đuổi theo, cũng dần dần chậm lại, mà Tần Nhị Bảo chỉ đợi thời cơ như vậy.
Hắn đang chạy phía trước , xoay người lại, hướng tên chạy trước tiên đang chạy tới. Tên kia thấy hắn không chạy nữa, ngược lại chờ mình lao đến, nhất thời ngây người, không kịp suy nghĩ, trong khoảng thời gian ngắn chưa hiểu được vấn đề .
Tần Nhị Bảo không cho hắn thời gian phản ứng, tay nắm thành quyền, xuất hết thân khí lực, hướng phần bụng của đánh tới. Tuy nói Tần Nhị Bảo thân hình thon gầy, nhưng trên người tất cả đều là sức bật cơ bắp. Mà thân hình này, cùng là ngày thường khổ luyện mới có, một quyền này của hắn, đến tường dày cũng có thể xuyên qua, huống gì bụng tên cơ bắp này.
Tên cơ bắp dẫn đầu phần bụng đã bị trúng quyền, đau đến con mắt đều muốn lòi ra, hai tay ôm lấy phần bụng, nằm quằn quại trên mặt đất, cả buổi không đứng lên nổi.
Ba tên còn lại nhìn thấy đồng bọn bị Tần Nhị Bảo đánh bại, không khỏi tăng tốc, muốn bắt Tần Nhị Bảo. Nhưng Tần Nhị Bảo làm sao có thể cho bọn hắn loại cơ hội này, sau khi hạ tên đầu tiên, cũng không ham đánh tiếp, mà là tiếp tục áp dụng du đấu (đánh và chạy).
Ba tên còn lại đã có tấm gương đi trước, cũng không nóng nảy đuổi theo Tần Nhị Bảo, mà là tụ tập cùng một chỗ, trong khoảng cách có thể hỗ trợ lẫn nhau, miễn cho lại bị Tần Nhị Bảo lại dùng phương pháp vừa rồi đánh lén đắc thủ.
Tần Nhị Bảo cũng hiểu điều này, cho nên cũng không có dùng loại phương pháp cũ, mà là chạy đến quán bar trên quầy bar, tiện tay cầm lấy một chai rượu Tây. Sau đó hướng về đầu của một trong ba tên tặng cho một đập.
Kẻ cơ bắp dù sao cũng đã qua huấn luyện, đầu bị bình rượu nện vào, tuy rất đau, cũng không mất đi sức chiến đấu. Nhưng rượu thuận theo đầu chảy xuống, chảy tới trong mắt, rượu tây cay đến con mắt không mở ra được , khiến cho hắn không ngừng dụi mắt, sau một hồi đau đớn không thể chịu nổi nữa, đành dừng lại.
Mà Tần Nhị Bảo lúc này đây lại không có chạy trốn, mà dùng tuyệt học song phi đá vào hàm tên cơ bắp, mà hàm là một trong bộ phận yếu nhất của con người, trong đấu quyền anh, rất nhiều tuyển thủ mạnh, cũng là vì đối thủ đánh trúng hàm dưới, mới tiếc nuối bị thua.
Mà dù sao người luyện quyền anh cũng chịu đòn khá tốt vì luyện tập nhiều và trải qua nhiều trận đấu, nhưng tên cơ bắp vừa bị đánh lại không có, cho nên hàm dưới lại càng yếu ớt, bị Tần Nhị Bảo cho một cước, rên cũng không rên nổi một tiếng, ngã vật ngay xuống đất .
Cứ như vậy đã thu thập xong hai tên , chỉ trong tích tắc để hình dung, Tần Nhị Bảo động tác gọn gàng, thuần thục, dứt khoát không có nửa động tác thừa, bọn Kim Cương còn lại rõ ràng bị Tần Nhị Bảo dùng khí thế và thực lực trấn nhϊếp, thấy ba tên phe mình, bị Tần Nhị Bảo gọn gàng đánh bại, ngây người cả buổi không biết vì sợ hay ngặc nhiên.
Nếu bình thường, khẳng định sớm đã quỳ xuống cầu xin tha thứ. Nhưng hiện tại lão đại ở đây, nếu như quỳ xuống cầu xin tha thứ, không biết lão đại sẽ tức giận cỡ nào mà xử lý mình, chỉ có thể kiên trì xông lên liều cái mạng nhỏ.
Vừa xông lên vừa hét lớn trông rất khí thế, để tăng thêm dũng cảm. Lúc này Tần Nhị Bảo ngược lại không chạy, đứng ở nơi đó, chờ tên cuối cùng đến nạp mạng
"Ah!" Kẻ cơ bắp kêu vọt tới Tần Nhị Bảo trước mặt, nhưng thấy Tần Nhị Bảo lại không chạy, hướng hắn cười cười, mà nụ cười Tần Nhị Bảo quỷ dị, lại để cho kẻ cơ bắp không khỏi tâm thần run lên, ngây người ngay trước mặt Tần Nhị Bảo không biết làm sao. Tần Nhị Bảo lại không chút khách khí, tiến lên cho hắn một quả đấm móc vào ngay mặt, đánh cho răng rụng rớt lẻng xẻng như kiếng vỡ, miệng phun máu.(DG: =.= ngậm máu phun người )
-Đặc sắc, quá đặc sắc rồi!
Đại Điền Nhị một bên vỗ tay một bên khích lệ nói:
-Không nghĩ mày còn trẻ mà có thân thủ như thế, hiếm có, thật sự hiếm có.
Đại Điền Nhị trong nội tâm rất hài lòng, trong lòng của hắn hiểu rõ, hắn đã đạt được điều hắn muốn.
Tần Nhị Bảo thở ra một hơi dài, khiêm tốn nói:
- Cũng tạm thôi các hạ quá khen.
-Có người từng nói, khiêm tốn chính là ra vẻ nhất, chẳng lẽ là đang nói mày?
Đại Điền Nhị lúc này rất nhẹ nhàng, thậm chí giống như đang đùa giỡn .
Thái độ Đại Điền Nhị như vậy lại làm cho Tần Nhị Bảo cảm giác có chút ngoài ý muốn, không nhìn thấu được hắn, không biết nên đáp lại thế nào.
-Tốt rồi, người trẻ tuổi, mày có thể đi rồi!
Đại Điền Nhị nói.
- Cái gì?
Đao Tử kinh ngạc hỏi:
- Lão đại, cứ như vậy thả nó?
Cũng khó trách hắn lại kinh ngạc như vậy. Trước kia lão đại lúc đầu lệnh cho hơn chục anh em mạnh mẽ xử lý Tần Nhị Bảo, giờ phút này lão đại lại muốn giống như bỏ qua, vừa định tiến lên nhắc nhở, chỉ thấy Đại Điền Nhị con mắt hướng hắn hung hăng trừng mắt nhìn một cái, ý bảo hắn không cần nhiều chuyện.
Đao tử bị lão đại trừng mắt, không dám nói thêm gì nữa.
-Tap còn có thể lại tới tìm mày.
Hắn vốn muốn hỏi mấy thứ , nhưng chứng kiến quán ba giống như vừa bị lốc xoáy quét qua, trong lòng hiểu rõ hôm nay đã không thích hợp lại nói chuyện, liền quay người nói .
-Ha ha, lúc nào cũng hoan nghênh!
Đại Điền Nhị nói, ngữ khí tựa như hoan nghênh với một bằng hữu lâu năm sắp đi xa.
Nhìn qua Tần Nhị Bảo càng chạy càng xa , Đại Điền Nhị mặt mũi đang tươi cười gương mặt thoáng một phát trở nên âm lãnh và lãnh khốc như ban đầu. Lúc này, một cái kế hoạch mới, tại trong não hắn xuất hiện.
-Lão đại, mấy huynh đệ này, làm sao bây giờ?
Nam tử vừa rồi quát Tần Nhị Bảo , chỉ vào mấy cái kẻ cơ bắp hỏi.
-Mấy tên phế vật như vậy thì chỉ quăng vào thùng rác!
Đại Điền Nhị âm lãnh nói, giống như đang nói về đồ vật vô dụng cần quăng bỏ.
-dạ , đã rõ!
Đao tử biết rõ lão đại đối đãi với huynh đệ đã bán mệnh cho hắn, trong lòng sinh ra cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Trong lòng nghĩ , có thể hay không đến lượt mình cũng như các huynh đệ bây giờ có chút rùng mình .