Trở về từ viện dưỡng lão, hai ngày liền Tần Nhị Bảo được nhàn rỗi. Ân Huyên Vũ được cha chăm sóc, cho nên cả ngày ở nhà đọc sách, luyện ca luyện cầm, biểu hiện ra nét thục nữ vốn có của mình. Đối với Tần Nhị Bảo, hắn không rảnh mà để ý. Ân Huyên Vũ không mang phiền toái đến cho hắn, hắn cũng chẳng dại mà chui đầu vò rọ.
Hơn nữa, An Kỳ Nhi từ ngày được Tần Nhị Bảo giúp hoàn thành vở kịch, nàng cũng không có lộ mặt. Mà điều này làm cho Tần Nhị Bảo dương dương đắc ý. Vì vậy trong hai ngày nay, Tần Nhị Bảo thực sự cảm thấy rất thú vị.
Nhưng mà bản thân Tần Nhị Bảo lại không chịu ngồi yên. Ngoại trừ mội ngày bỏ chút thời gian luyện công, khi không có việc gì lại tìm bọn Trương Bình Sơn buôn dưa lê, cùng luyện quyền với nhau, đấu với nhau vài chiêu làm giãn gân giãn cốt. Bởi vì chuyện lần trước tại khách sạn, thấy Tần Nhị Bảoquyết đoán, giải quyết mau lẹ làm cho bọn họ khâm phục. Hơn nữa anh hùng trọng anh hùng, khi ở cùng một chỗ, khó tránh khỏi xưng huynh gọi đệ.
Trong đám bọn họ, Tần Nhị Bảo là nhỏ tuổi nhất, bản lĩnh cũng lớn nhất. Đối với đám người Trương Bình Sơn, bọn hắn bình sinh kính nể người có bản lĩnh. Bất tri bất giác cũng đem Tần Nhị Bảo đẩy lên vị trí lão đại.
- Bên ngoài có người tìm cậu.
Đang lúc bọn Tần Nhị Bảo tán phét, Vương Bá xuất hiện trước mặt hắn, dùng vẻ mặt lạnh lùng nói, nhưng ánh mắt hiện lên chút tình cảm thân thiết.
- Vâng, cháu sẽ qua liền.
Tần Nhị Bảo nhẹ nhàng cười, người mình đang đợi rốt cuộc đã tới.
- Bọn hắn tìm cậu có chuyện gì?
Vương Bá thấy Tần Nhị Bảo không nói gì, dò hỏi:
- Chẳng lẽ cậu biết bọn họ tìm cậu vì chuyện gì à?
- Đúng vậy.
Tần Nhị Bảo thoải mái nói:
- Bọn chúng nói là để cho cháu đi gặp lão đại của bọn chúng.
- Bọn chúng?
Vương Bá nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, ý thức được nguy hiểm mở miệng hỏi:
- Bọn chúng là ai?
- Bọn chúng là người Long Thăng bang.
Tần Nhị Bảo cũng có chút kỳ quái, không hiểu sao hôm nay Vương Bá lại hỏi nhiều như vậy.
- Thăng Long bang muốn bắt cóc Ân tiểu thư?
Vương Bá nghe vậy, cả người không khỏi run rẩy. Đối với hắn, sự tình Tần Nhị Bảo nói ra quá mức kinh hãi.
- Đúng vậy, bọn chúng mang cháu đi gặp lão đại.
Tần Nhị Bảo thấy biểu tình kinh hãi của Vương Bá, lại nhẹ nhàng nói thêm một câu, làm cho Vương Bá càng kinh hãi.
- Cái gì?
Vương Bá thật sự không biết phải nói thế nào. Tần Nhị Bảo này thực có hành động khác người.
- Được rồi, cháu phải đi đây.
Dứt lời, Tần Nhị Bảo đi ra ngoài cổng biệt thự.
- Chờ chút, bọn tôi cùng đi với anh.
Trương Bình Sơn nói. Trương Bình Sơn dù sao cũng là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, phương diện quyên cước tuy không bằng được Tần Nhị Bảo, nhưng cũng không tệ lắm. Mang theo hắn, không chừng có giúp đỡ rất nhiều. Hắn nổi tiếng với hai chiêu Phá Thạch Chưởng và Thiết Đầu Công.
Lúc trước vì học hai tuyệt chiêu này, cũng khổ công luyện tập. Cả ngày phải lấy tay gọt gạch, cầm gạch đập vào đầu. Thời gian hắn luyện công, làm cho công trường sản xuất gạch gặp không ít tai họa. Tại công trường thường không dám xếp gạch ra ngoài. Nhìn thấy hắn còn sợ hơn cả nhìn thấy chủ quản, mọi người đều phải đẩy xe gạch chạy trốn.
Dựa vào bổn sự đó của hắn, sau khi giải ngũ được Ân Thế Bình mời làm bảo tiêu. Lý Lương cùng Lưu Bảo cũng không khác gì so với Trương Bình Sơn. Bời vì lần trước do chủ quan nên đã bị La Thế Hàn cho một bài học. Tuy Ân Thế Bình không có trách cứ hai người, nhưng trong lòng vẫn còn cay cú, cuối cùng cũng phải thốt lên:
- May mắn cho tên chó má La Thế hàn bị cảnh sát bắt. Nếu mà rơi vào tay ông mảy, thế nào cũng ph
-Ha ha, không cần! Tần Nhị Bảo nói:
-Một mình tôi là đủ rồi!
Nghe hắn nói như vậy, cả bọn Vương Bá hai con mắt đều là nhìn thẳng, thầm nghĩ: -
Tiểu tử này cũng có chút không biết trời cao đất rộng là gì!
-Tốt xấu gì thì thêm một người cũng là thêm phần sức mạnh, có thể hỗ trợ lẫn nhau
Lý Bảo khuyên nhủ.
-Cám ơn ý tốt của mọi người, thực sự không cần!
Tần Nhị Bảo nói: -
-Tôi đi rồi, trở lại ngay.
Mọi người thấy Tần Nhị Bảo khăng khăng như thế, cũng chỉ có thể cho hắn đi.
Tần Nhị Bảo đang lúc mọi người nhìn tiễn chân, sải bước hướng cửa trước đi tới, ai ngờ, mới vừa đi được một nửa, Tần Nhị Bảo lại chạy trở về, cợt nhả đến trước mặt Vương Bá nói: -
Vương Bá, nhờ ngài một điều thôi.
-Chuyện gì?
Vương Bá hỏi:
-Có phải hối hận rồi hay không ?
-Hối hận?
Tần Nhị Bảo mở to hai mắt nói:
-Không có a!
-Vậy cậu có yêu cầu gì?
-Cháu nghĩ nhờ bác nói với Phì Tỷ một tiếng, buổi tối nấu nhiều cơm một chút.
Tần Nhị Bảo nghĩ nghĩ nói:
-Bởi vì cháu cảm thấy được hôm nay sẽ phải vận động mất nhiều thể lực, sau khi trở về sẽ rất đói.
Mọi người vừa nghe xong, nhất thời toàn bộ ngã chỏng vó, Cùng mắng:
-Mẹ nó, giờ là lúc nào, vẫn không quên ăn.=.=
-Ha ha .
Tần Nhị Bảo tuy da mặt tương đối dày, nhưng bị mọi người quở trách vẫn còn có chút ngượng ngùng.
-Tốt lắm, tôi đi đây!
Tần Nhị Bảo nói xong, trong ánh mắt mọi người, hướng bên ngoài biệt thự cất bước.
-Người này can đảm, rốt cuộc là dùng cái gì làm?
Luôn không nói chuyện Lý Lương, tự hỏi.
-Người nầy ta thấy hắn giống một quái thai a.
Trương Bình Sơn nghe được Lý Lương lầm bầm , hướng phương hướng Tần Nhị Bảo đang đi nói:
-Hi vọng hắn có thể bình an trở về.
Trương Bình Sơn buổi nói chuyện, giống như nói ra tiếng lòng mọi người , đều không hẹn mà cùng hướng phương hướng Tần Nhị Bảo đi mà nhìn..
Tần Nhị Bảo đi ra cửa lớn, gặp một chiếc limo, liền đi đến gần nhìn, thấy vẫn là bốn người ngày đó theo dõi mình, ngồi ở trong xe chờ đợi, nói: -
-Các người là tới đón ta ?
-Nói nhảm.
Đao tử thầm nghĩ:
-Sáng sớm như vậy, không đến đón ngươi, ta chạy xe đến đây để tập thể dục à?
-Ân, đúng vậy, mời lên xe.
Đao tử biết Tần Nhị Bảo lợi hại, tuy rằng trong lòng không phục, nhưng ngoài miệng như cũ cung kính nói.
-ok men!
Tần Nhị Bảo mở cửa xe lên xe, hỏi:
Là ngươi lão Đại cho các ngươi lái xe tới đón ta?
-Đúng vậy
Đao Tử hồi đáp
-Xem ra lão Đại các ngươi so với các ngươi còn hiểu chuyện!
Tần Nhị Bảo ngồi ở trong xe nhìn xung quanh nói.
Nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, bọn Đao Tử mồ đều toát mồ hôi hột, Đao Tử cười khổ nói:
-Chúng ta tốt xấu cũng là xã hội đen, có thể giữ lại cho bọn ta chút mắt mũi được không?
-Mặt mũi là dựa vào thực lực kiếm được, không thể hi vọng người khác cho.
Tần Nhị Bảo giọng dạy bảo nói: -
Đầu năm nay có thực lực mới có mặt mũi.
"..." Đao tử thật sự không bó tay, thầm nghĩ:
-Xem như ngươi lợi hại, được chứa!
Ba tên còn lại cũng không nói gì nhìn thấy Tần Nhị Bảo, cũng biết sự lợi hại của hắn, cúi đầu như chim cánh cụt, cái rắm đều không dám thả =.=.
-Hảo, lái xe!
Tần Nhị Bảo chỉ huy nói :
-Hướng mặt trời xuất phát.
-Ta ngất, ngươi đi du lịch a?
Đao tử nghĩ đầu óc tên này phải không có vấn đề, nhưng xem thân thủ hắn lợi hại như vậy lại không giống, vì thế, lắc lắc đầu, thầm nghĩ:
-Ngươi cứ cười đi, rồi chút nữa khóc ."