Tần Nhị Bảo bước lên sâu khấu thì… Trời ạ, bên dưới toàn là các cụ ông, cụ bà bảy, tám mươi tuổi, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
Ngày hôm nay đối với bọn họ mà nói, giống như là ăn tết. Các cụ già ai ai cũng mặc quần áo mới. Vì vậy làm cho Tần Nhị Bảo cảm động. Hắn tuy rằng văn hóa không cao, nhưng đạo lý kính già hắn cũng thấu hiểu.
Mặc dù lần này hắn đóng vai con gái, hơn nữa lại là cô gái râu dài. Nhưng hắn vẫn cố gắng đứng một chỗ, giống như thằng ngốc nhìn An Kỳ Nhi biểu diễn. Bởi vì trước đó An Kỳ Nhi căn bản từng giao nhiệm vụ, tất cả chỉ dựa vào phản ứng không cần nói gì cả, giống như là tượng gỗ, phối hợp biểu diễn với An Kỳ Nhi.
Có lẽ hắn cùng An Kỳ Nhi trái ngược quá rõ ràng, mới đưa đến toàn bộ hài kịch. An Kỳ Nhi thì kiều diễm đáng yêu, còn Tần Nhị Bảo thì cao gầy, người thấp người cao trông khá buồn cười. Hơn nữa mấy hôm nay Tần Nhị Bảo khá bận rộn nên không cạo râu, đứng cạnh An Kỳ Nhi mịn màng mọng nước thì tương phản rất lớn. Tần Nhị Bảo phải lên đài bất đắc dĩ nên mang khuôn mặt xám như tro tàn, ánh mắt thì dại dại ngố ngố làm cho các cụ dưới đài cười lớn.
Biểu diễn của hai người cũng rất thành công, đoàn người cười hết đợt này đến đợt khác. Mấy phút đồng hồ, không có một chút nào dừng lại. Vì vậy viện trưởng viện dưỡng lão kéo tay An Kỳ Nhi, sống chết không buông tha nói:
- Hai người dừng lại nghỉ một lát đi, nếu các người tiếp tục diễn, các cụ thế nào cũng có người cười đến tắt thở.
Biểu diễn đã kết thúc, hôm nay mọi người được trận cười thỏa thích, mọi người vây lại làm cho Tần Nhị Bảo cùng An Kỳ Nhi không tìm được lối ra. Thậm chí còn có một cụ già nắm lấy tay của Tần Nhị Bảo, sống chết cũng không chịu buông tay. Nói cái gì Tần Nhị Bảo giống như mối tình đầu của lão, nói lão muốn kết giao, xin QQ, số phone… Lão nghĩ đủ mọi các để có thể liên lạc.
Làm cho Tần Nhị Bảo dở khóc dở cười nghĩ: “Khẩu vị của ông cụ này cũng thật khác người, mối tình đầu của cụ lại là cô gái có râu dài. ( Cụ này bị dammei )” Nhưng lại không biết nói gì, cứ mặc cho cụ vuốt ve tay hắn.
An Kỳ Nhi đối với lần thành công này dường như trong dự liệu. Tuy rằng có chút cao hứng nhưng vẻ mặt nàng lại rất ung dung. Nàng tươi cười một lát rồi có thể cáo từ đi xuống dưới đài. Tần Nhị Bảo thì thê thảm hơn, đột nhiên có được một cụ ông yêu mến, không biết làm cách nào thoát thân, chỉ có thể cười gượng.
An Kỳ Nhi cùng Tần Nhị Bảo biểu diễn thực sự thành công, trở thành điểm sáng của toàn hoạt động. Được viện trưởng khen ngợi, các thầy cô giáo cũng cảm thấy có mặt mũi. An Kỳ Nhi thì được khen ngợi rất nhiều… Tại kỳ hoạt động lần này, tất cả mọi ngươi ai cũng đều vui vẻ.
Đương nhiên mọi người ở đây thì phải loại trừ Tần Nhị Bảo, thực tế hắn cảm thấy thực buồn bực. Sau khi biểu diễn kết thúc, hắn thật muốn mau rời khỏi viện dưỡng lão, liền bị ông già kia níu kéo. Cuối cùng hắn phải bỏ đi hóa trang, lộ ra hình dáng của đàn ông, mới làm cho ông cụ thất vọng ly khi, lúc đó hắn mới được thoát thân.
- Được rồi. Đừng buồn nữa.
An Kỳ Nhi an ủi Tần Nhị Bảo:
- Để báo đáp anh, hôm nay tôi mời anh ăn Kentucky Fried Chicken.
- Thôi đi, Tôi không thích ăn.
Tần Nhij Bảo tuy rằng ở thâm sơn cùng cốc, nhưng cũng có đi qua thị trấn vài lần. Đối với loại thức ăn nhanh mọc lên như nấm toàn Trung Quốc này hắn cũng biết, cũng nếm qua một lần, cảm thấy không ngon. Hơn nữa cái Hamburd, cùng với hai ảnh thịt gà, lại có giá đến mười đồng, quả thực so sánh với giật tiền cũng không khác là mấy. Hơn nữa hương vị còn không bằng thịt kẹp của lão gia tử.
- Ơ, anh không thích à?
An Kỳ Nhi hỏi:
- Vậy anh muốn ăn gì?
- Thôi đi. Tôi cũng không muốn ăn.
Tần Nhị Bảo cự tuyệt.
- Chán ghét, keo kiệt. Không để ý tới anh.
An Kỳ Nhi gắt giọng, dứt lời liền xoay người rời đi, không hề để ý Tần Nhị Bảo.
Hai người cứ vậy một trước một sau bước đi. An Kỳ Nhi đột nhiên nghe giọng Tần Nhị Bảo hô lên:
- An Kỳ Nhi, mau nhìn coi, có đĩa bay kìa.
- Bệnh thần kinh.
An Kỳ Nhi thấy Tần Nhị Bảo nói giớn, cố ý không quan tâm.
- Ô kìa, Vương Vĩ, sao cậu lại tới đây?
Tần Nhị Bảo lại hô.
- Ồ, ở đâu?
An Kỳ Nhi nhìn xung quanh nói. Nàng ngó đi ngó lại mới biết mình bị mắc lừa. Tần Nhị Bảo nhìn nàng với vẻ mặt xấu xa. An Kỳ Nhi mặt đỏ lên, không nói gì, tiếp tục bước lên phía trước.
- Thành thật nói rõ đi.
Tần Nhị Bảo nói.
- Phải nói cái gì?
An Kỳ Nhi biết rõ còn giả bộ hỏi.
- Đừng giả bộ.
Tần Nhị Bảo nói:
- Có phải cô thích Vương Vĩ hay không?
- Anh phóng…
An Kỳ Nhi buột miệng nói, lại thấy như vậy có chút thất lễ, sửa lại:
- Anh nói hưu nói vượn.
- Tôi thật sự nói đùa sao?
Tần Nhị Bảo trêu chọc:
- Vậy tại sao cô lại có phản ứng như thế.
- Tôi…
Mặt An Kỳ Nhi đỏ bừng, một hồi lâu mơi nói:
- Tôi không quan tâm tới anh nữa.
- Ha ha…
Tần Nhị Bảo đắc ý cười, cuối cùng hắn cũng nắm được nhược điểm của nàng, trên mặt nở ra nụ cười thắng lợi.
……………………
- Đao tử, Đao tử.
Đại Điền Nhị tại phòng mình hô.
Đao tử vội vàng chạy tới hỏi:
- Lão đại, anh tìm em?
- Đúng vậy. Mày biết tao tìm mày làm gì không?
Đại Điền Nhị hỏi ngược lại.
- Không phải là anh cho em đi tìm tên tiểu tử thối kia đến chứ?
Đao tử nghĩ nghĩ hỏi.
- Ha ha…
Đại Điền Nhị nghe Đao tử nói vậy, nở nụ cười khích lệ:
- Tuy rằng mỗi lần mày làm việc lung tung, nhưng có thể hiểu được ý tao, rất tốt.
- Hắc hắc.
Đao tử nghe lão đại thổi phồng, có chút ngượng ngùng gãi đầu.
Được rồi, mày đi tìm hắn, tao nghĩ phải nói chuyện một chút.
Đại Điền Nhị nói:
- Bản thân tao muốn coi tiểu tử thúi đó, có phải bộ dạng ba đầu sáu tay không.
- Nhưng mà.
Đao tử mặc dù biệt Đại Điền Nhị muốn tìm Tần Nhị Bảo, nhưng đoán không ra vì sao phải tìm. Hơn nữa một mực tìm cách bắt cóc tống tiền. Kế hoạch lớn bị lão đại vô cớ kêu ngừng. Đao tử xem ra, đây chính là tự tay bóp ***.
- Tốt lắm, mày đi làm việc đi.
Đại Điền Nhị cũng hiểu được Đao tử muốn hỏi cái gì, nói:
- Lúc cần thiết tao sẽ nói cho mày biết.
Đao tư rõ ràng ý tứ của lão đại, liền không nhiều chuyện nữa. Lão đại mất hứng, mình cũng không chịu nổi.
Đang chuẩn bị lui ra ngoài, Đại Điền Nhị nói với hắn:
- Nhớ dẫn hắn đến quán rượu chúng ta mới mở đó, sau đó nói chuyện với bọn Đại Cường, mang thêm người mai phục, xem bọn chúng xử lý thế nào.
- Vâng em hiểu.
Đao tử đã rõ ý tứ của lão đại, biết một hồi kịch hay sắp diễn ra…