Vừa hướng Phật Tổ cầu cứu, Tần Nhị Bảo mới ý thức tới mình theo Đạo giáo, như loại thời khắc nguy cấp này, có lẽ nên hướng Thái Thượng Lão Quân cầu cứu, trong nội tâm từng đợt kêu rên, biết mình bị cô gái nhỏ này hù sợ tới mức đều có chút rối loạn trận thế.
An Kỳ Nhi lộ ra nụ cười quỷ dị , chẳng biết tại sao lại ngại ngùng mà bắt đầu..., nhăn nhó nói:
- Việc tôi yêu cầu anh, người ta xấu hổ á..., hì hì. . .
Còn chưa nói xong, bắt đầu bưng kín mặt, mắc cỡ nở nụ cười.
Tần Nhị Bảo vẫn đối với mình còn là thân xử nam canh cánh trong lòng, mắt thấy An Kỳ Nhi đột nhiên thẹn thùng mà nói..., vừa mới kêu trời trách đất thoáng cái lại trở nên đen tối bắt đầu..., nghĩ thầm:
- Cái cô gái nhỏ này, không biết có. . .he he.
Nghĩ đến chỗ này, cũng cùng An Kỳ Nhi nở nụ cười.
An Kỳ Nhi nhìn qua Tần Nhị Bảo vẻ mặt dâʍ đãиɠ, kỳ lạ mà hỏi:
- Chẳng lẽ anh biết tôi yêu cầu làm gì?
Tần Nhị Bảo nghe xong, cho là mình đã đoán đúng, mắt nhìn thấy chính mình sắp cáo biệt kiếp xử nam, vui vẻ cười ha hả nói ra:
- Đương nhiên, tôi đây anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, thông minh hơn người. . .
- Xong chưa?
An Kỳ Nhi một đầu hắc tuyến nhìn qua Tần Nhị Bảo lúc này đang tự sướиɠ hỏi.
- Rồi.
Nghe khẩu khí của anh, hẳn là anh đồng ý.
An Kỳ Nhi vui vẻ nói ra.
- Đương nhiên. Không chỉ đồng ý, tôi đều có chút mong chờ rồi.
Tần Nhị Bảo mặt mũi tràn đầy tràn ngập chờ mong.
- Ân, cái này sau này rồi nói.
An Kỳ Nhi nói ra:
- Tôi ngày mai tới tìm anh.
- Ngày mai?
Tần Nhị Bảo vẻ mặt nghi ngờ hỏi:
- Tại sao phải đợi đến ngày mai, tôi lúc nào cũng có thể ah!
- Nguyên lai anh vội vã như vậy.
An Kỳ Nhi đối với Tần Nhị Bảo thái độ vội vã như thế , cảm giác có chút ngoài ý muốn.
“Nói nhảm, chuyện này, dù là ai, cũng sốt ruột.” Tần Nhị Bảo trong nội đen tối thầm nghĩ
- Ngay từ đầu nghĩ đến anh sẽ không đáp ứng, không nghĩ tới anh so với tôi còn sốt ruột hơn, anh là người thật tốt.
An Kỳ Nhi thiệt tình cảm tạ nói.
- Không cần khách khí. Kỳ thật tôi cũng không tốt như cô nói đâu.
Tần Nhị Bảo dứt lời, có chút xấu hổ nở nụ cười.
- Việc kia quyết định như vậy đi, ngày mai tôi tới tìm anh.
An Kỳ Nhi nói.
- Vậy thì ngày mai nhé.
Tần Nhị Bảo gặp An Kỳ Nhi còn kiên trì như vậy, có chút thất vọng nói:
- Vì sao lại phải chờ tới ngày mai cơ chứ?
- Chúng ta ngày mai mới có hoạt động.
An Kỳ Nhi không hiểu lắm nói:
- Cho nên anh phải kiên nhẫn chờ đợi.
“ Hoạt động?” Tần Nhị Bảo trong nội tâm hơi hơi cảm giác được, An Kỳ Nhi nói công việc cùng mình làm không giống với mình nghĩ, liền lắm miệng hỏi một câu:
- Hoạt động gì vậy.
- Là tặng quà cho mẹ góa con côi Tống Ôn Noãn.
An Kỳ Nhi mở to hai mắt, dùng một loại rất vẻ mặt đáng yêu nhìn qua Tần Nhị Bảo nói.
- Ôn hòa? Trời nóng như vậy có cái gì ôn hòa?
Tần Nhị Bảo biết rõ chính mình đã hiểu lầm, có hối hận nửa đường bỏ cuộc nói ra:
- Tôi ngày mai còn có việc đây này.
- Mặc kệ, anh đã đáp ứng tôi mà.
An Kỳ Nhi gặp Tần Nhị Bảo muốn nửa đường bỏ cuộc, uy hϊếp nói:
- Anh đáp ứng tôi rồi, thì nhất định phải làm được, bằng không thì, tôi trước mặt cậu nói xấu anh, để cho cậu đem anh khai trừ.
- Cái này tùy cô.
Tần Nhị Bảo cảm thấy loại này uy hϊếp đối với hắn căn bản không xi nhê gì, nghĩ thầm: "Nếu không phải lệnh thầy khó cãi, cô không khai trừ tôi, tôi còn muốn bỏ đi đây này!"
Nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, An Kỳ Nhi biết uy hϊếp của mình không có tác dụng với người này rồi, có chút tức giận nói:
- Anh làm sao có thể nói mà không giữ lời như vậy! Mới vừa rồi còn vội vã đâu rồi, vừa chớp mắt mà đã thay đổi ý kiến?
- Bộ dáng tức giận của cô thật đáng yêu nha!
Tần Nhị Bảo làm sao có thể đem hiểu lầm vừa rồi nói cùng tiểu loli này được, chơi xỏ lá nói:
- Tôi đổi ý rồi, cô làm gì tôi?
- Vậy là anh đang ép tôi dùng tuyệt chiêu?
An Kỳ Nhi đối với Tần Nhị Bảo chơi xỏ lá ngược lại không tức giận cười nói:
- Anh cũng đừng hối hận nhé.
- Tuyệt chiêu? Cô thì có tuyệt chiêu gì chứ.
Tần Nhị Bảo không quan tâm nói:
- Một cô gái nhỏ như cô có thể là tôi sợ sao?
- Gấp một ngàn hạc giấy để đến tình yêu đong đầy...
An Kỳ Nhi nghe Tần Nhị Bảo khıêυ khí©h, đã bắt đầu cao giọng hát.
Nghe được An Kỳ Nhi hát, Tần Nhị Bảo mặt thoáng một phát trắng rồi, thầm nghĩ:
- Thảm rồi, như thế nào cái vụ cô gái nhỏ này có thần công Sư Tử Hống, lại quên mất nhỉ hix hix?
An Kỳ Nhi gặp Tần Nhị Bảo gặp mặt đều biến sắc rồi, cảm thấy cao hứng nói :
- Nếu như không đáp ứng, tôi sẽ đi theo phía sau anh không ngừng hát.
- Cái gì? Cô muốn lấy mệnh tôi à?
Tần Nhị Bảo nghe An Kỳ Nhi nói như vậy, mặt thoáng cái trắng biến thành xanh lá, bất đắc dĩ nói:
- Cô như vậy quá thất đức đi.
- Đây còn không phải là bị anh bức đấy.
An Kỳ Nhi cũng là vẻ mặt oán hận nói:
- Đối với loại người như anh nói chuyện không giữ lời hứa, tôi cũng chỉ có thể dùng chiêu này! Tốt rồi, anh có đồng ý hay không?
- Coi như tôi sợ cô rồi!
Tần Nhị Bảo dừng một chút, nghĩ ra một kế nói:
- Kỳ thật, tôi rất muốn đáp ứng cô, nhưng là, tôi bởi vì là bảo tiêu của Ân tiểu thư, cho nên không thể rời đi, vạn nhất nàng xảy ra chuyện gì, tôi không gánh nổi trách nhiệm.
Dứt lời, giả bộ một bộ dạng rất trách nhiệm.
- Ah, nguyên lai là như vậy!
An Kỳ Nhi mặt lộ vẻ ra hơi thất vọng, lẩm bẩm nói.
- Đúng vậy, đương nhiên là như thế!
Tần Nhị Bảo cảm giác mình chưa từng có trách nhiệm như vậy, thấy An Kỳ Nhi nhanh bị chính mình lấy ra lý do thuyết phục, tiếp tục tăng sức mạnh nói:
- Cho dù tôi muốn đáp ứng, chú Ân cũng sẽ không đồng ý!
An Kỳ Nhi nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, thất vọng biểu lộ thoáng cái hễ quét là sạch, thậm chí rất cao hứng nói:
- Ah, đúng rồi, tôi sẽ đi cầu cầu cậu, làm cho cậu đáp ứng, như vậy chẳng phải giải quyết được rồi sao!
Tần Nhị Bảo lúc này thật muốn hung hăng cho mình một tát, trong nội tâm oán giận nói:
- Đúng là cái miệng hại cái thân mà.
- Kỳ thật tôi. . .
Tần Nhị Bảo lúc này lại cũng không nghĩ ra lý do đường hoàng, nhất thời nghẹn lời.
- Anh có phải hay không lại muốn nửa đường bỏ cuộc à?
An Kỳ Nhi thấy mình giúp Tần Nhị Bảo vấn đề lớn như vậy, hắn vẫn có ý muốn rút lui, trong lòng có chút bất mãn.
- Có phải hay không lại muốn bức tôi à?
“Móa nó, lại uy hϊếp anh mày.” Tần Nhị Bảo trong nội tâm mắng thầm, nhưng chậm chạp không có tỏ thái độ.
An Kỳ Nhi gặp Tần Nhị Bảo chậm chạp không có tỏ thái độ, biết rõ hắn đang do dự, sợ phiền phức càng kéo dài, sẽ biến thành thất bại, nói:
- Rốt cuộc anh có đi không?
- Cái này. . . Cô dù sao cũng phải lại để cho tôi suy nghĩ a!
- Gấp một ngàn hạc giấy. . .
An Kỳ Nhi gặp Tần Nhị Bảo không có tỏ thái độ, vì vậy, lại bắt đầu hát.
- Tốt, tôi quyết định, tôi đi!
Tần Nhị Bảo nghe An Kỳ Nhi vừa muốn háo,làm một bộ như tráng sĩ ra trận nói.
- Chớ miễn cưỡng ah!
An Kỳ Nhi vẻ mặt cười xấu xa nói.
- Một chút miễn cưỡng đều không có.
- Không miễn cưỡng sao vẻ mặt như thế?
An Kỳ Nhi nhìn qua Tần Nhị Bảo hỏi.
- Vậy cô muốn thế nào?
Tần Nhị Bảo dở khóc dở cười nói.
- Tối thiểu nhất là phải cười một cái.
An Kỳ Nhi kiên nhẫn nói.
Tần Nhị Bảo cười xem ra so với khóc còn khó coi hơn, nhưng An Kỳ Nhi đối với Tần Nhị Bảo nghe lời, vẫn tương đối thoả mãn, khích lệ nói:
- Biểu hiện vô cùng tốt, chính là như vậy.
- Cảm ơn.
Tần Nhị Bảo ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại rất muốn bóp chết nàng.
- Ân, rất tốt! Ngày mai tôi tới tìm anh.
- Tốt, tôi chờ cô.
Tần Nhị Bảo làm ra một bộ rất chờ mong biểu lộ nói ra
- Tôi bây giờ đi về, bye bye!
An Kỳ Nhi phất phất tay, rời đi rồi.
- Hôm nay thật sự là ngày xui xẻo.
Tần Nhị Bảo nhìn theo bóng dáng An Kỳ Nhi đi xa, thấp giọng ai thán nói:
- Vì cái gì xui xẻo luôn là ta, ta hận!
Vừa định trở về gian phòng của mình, Ân Huyên Vũ đứng tại trên bậc thang nhìn qua hắn, vẻ mặt cười xấu xa.
- Nhìn cái gì vậy, tâm tình của tôi đang không tốt, tốt nhất chớ chọc tôi!
Tần Nhị Bảo tức giận nói.
- Nguyên lai anh cũng biết sợ đó à.
Ân Huyên Vũ dừng một chút nói:
- Còn nữa, về sau đừng có dùng loại này ngữ khí nói chuyện, coi chừng tôi lại để cho An Kỳ Nhi thu thập anh.
- Cô. . .
Tần Nhị Bảo mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn qua Ân Huyên Vũ, nghĩ thầm: "Hiện tại mọi người làm sao vậy? Chẳng lẽ thiếu đạo đức cũng có thể lây bệnh?"
- Tốt Tốt coi như tôi sợ cô rồi!
Dứt lời, cũng lười đôi co với nàng, hướng gian phòng của mình đi đến.
Ân Huyên Vũ nhìn qua Tần Nhị Bảo tựa như gà trống thua trận đồng dạng, xám xịt trở về gian phòng của mình, vui vẻ che miệng nở nụ cười, hướng phía bóng lưng Tần Nhị Bảo lớn tiếng nói:
- Đừng quên, buổi tối đi ra ăn cơm đó.
- Ăn cái rắm.
Tần Nhị Bảo oán hận nói:
- Anh đây hiện tại ý nghĩ tự sát cũng đã có.