Chương 11: Tần Nhị Bảo thần bí.

Ân Huyên Vũ nhẹ nhàng đi vào trước thư phòng cha mình gõ gõ cửa, nàng biết rõ lúc này cha đang làm việc, không thích bị người khác quấy rầy, cho nên giống như bình thường không có gì gấp gáp nàng cũng sẽ không quấy rầy cha. Nhưng lần này là ngoại lệ, nàng cảm thấy nếu như không hỏi rõ ràng, như vậy buổi tối sẽ khó mà ngủ được.

- Mời vào!

Trong phòng truyền ra tiếng Ân Thế Bình.

Ân Huyên Vũ đẩy cửa đi vào, sau đó hướng Ân Thế Bình ngịch ngợm thè lưỡi, giả bộ làm bộ dáng ngây thơ khả ái, với Ân Thế Bình nói:

- Ba ba, hôm nay con có một số việc muốn tìm cha nói chuyện.

- Ah?

Ân Thế Bình nhìn con gái đáng yêu của mình, lộ ra nụ cười hiền lành nói:

-Tiểu Vũ có phải hay không đến đây vì chuyện Tần Nhị Bảo?

- À.

Ân Huyền Vũ nghe cha nói như vậy, không khỏi ngẩn ngơ, ngây ngốc mà hỏi:

- Cha như thế nào biết được?

- Ha ha...

Ân Thế Bình cười nói:

- Con gái có phải hay không cảm thấy cha đối với Tần Nhị Bảo tốt quá?

Ân Huyền Vũ triệt để bó tay rồi, nàng thế nào cũng không nghĩ chính mình còn không nói gì, cha vậy mà đã biết tâm tư của mình, nhìn thấu hết, vì vậy làm nũng nói:

- Cha, cha cái gì cũng biết vậy? Không thể như vậy a.

Ân Thế bình nở nụ cười, kỳ thật hắn đã sớm đoán được con gái sẽ tìm hắn nói chuyện, cho nên hắn một mực chờ nàng, thương yêu nhìn Ân Huyên Vũ nói:

- Tiểu Vũ, tin tưởng cha, cha đối tốt với cậu như vậy, là có đạo lý đấy.

- Nhưng mà...

Ân Huyền Vũ bị cha một lời nói ra , triệt để xáo trộn suy nghĩ, một lát, còn tìm không thấy từ phù hợp để trả lời.

- Ha ha...

Ân Thế Bình ở công ty đối với cấp dưới cũng coi là nghiêm khắc, nhưng đối với nữ nhi của mình lại luôn cười thương yêu, hắn vừa cười vừa nói:

- Con phải nhớ kỹ câu này, có ít người dùng tiền có thể đổi về lòng trung thành của hắn, mà có những người chỉ dùng lòng chân thành mới đổi được lòng trung thành, ngươi hiểu chưa?

- Vâng…

Ân Huyền Vũ kéo dài âm, cái hiểu cái không nhẹ gật đầu.

…………………………….

Liễu Thần Đình rất phiền muộn, nàng thế nào cũng nghĩ không thông, vì cái gì lão bản sẽ để cho chính mình cùng cái này hai lúa, chính mình tốt xấu gì cũng coi như là một thư ký cao cấp, tìm một người mua quần áo, hoàn toàn có thể tùy tiện tìm người có thể làm được, nhưng lão bản hết lần này tới lần khác lại để cho chính mình tự mình cùng đi.

Kỳ thật, nàng cũng không phải kỳ thị công nhân viên từ bên ngoài đến, mà là cảm giác mình với người kia không khỏi bực bội, hoàn toàn là vì bên người vị này khiến cho như vậy, nhìn là biết hắn không phải người tốt, cả ngày đến muộn không nghiêm túc còn chưa tính, xem này con mắt vẫn là háo sắc , thực đáng ghét.

Nhưng nghĩ đến chính mình phải cùng một người như vậy một ngày, thật sự cảm thấy thống khổ, được rồi, coi như cùng một cái heo đại đần thối hò hét vậy, Liều thần Đình vừa nghĩ tới Tần Nhị Bảo biến thành một cái heo đần lớn bộ dạng, không khỏi phì cười.

- Cô cười cái gì?

Tại một bên xe Tần Nhị Bảo hỏi.

- Mặc kệ chuyện của anh!

Liễu Thần Đình tức giận trả lời, kỳ thật nàng bình thường đối với người nói chuyện rất nhiệt tình, cũng rất hay nói, luôn cười trước, nhưng không biết vì sao đối với cái này Tần Nhị Bảo, lại hoàn toàn làm không được, nàng cảm thấy dùng thái độ hững hờ là tốt nhất, tránh việc hắn luôn hỏi lung tung này nọ.

Nhưng Tần Nhị Bảo đối với thái độ của nàng như vậy, tựa hồ một điểm giác ngộ đều không có, như trước cười đùa tí tửng hỏi lung tung này kia, Liễu Thần Đình trong nội tâm rất là không muốn, nhưng ngoài miệng vẫn ứng phó lấy lệ:

- Ân, đúng vậy, tốt!

Trung tâm chợ cách Ân thị biệt thự một đoạn khá xa, bình thường lái xe cũng phải mất trên dưới một giờ. Tần Nhị Bảo phát hiện mình cùng Liễu Thần Đình nói chuyện một mực không tương hỗ lẫn nhau, cũng chầm chậm mà không nói lời nào, mà là chuyển thành thưởng thức cảnh bên đường. Tần Nhị Bảo ngậm miệng không nói, lại làm Liễu Thần Đình cảm giác mình đã tìm được biện pháp đối phó với hắn, trong nội tâm cũng từng đợt đắc ý.

Xe lái vào bãi đỗ xe dưới mặt đất, Liễu Thần Đình cho xe ngưng lại, vừa mới chuẩn bị xuống xe, Tần Nhị Bảo tại trầm mặc cả buổi, đột nhiên phun ra một câu:

- Liễu tiểu thư, bộ ngực của cô phát dục đầy đặn như thế, có phải cỡ 36D ?

- Đúng vậy.

Liễu Thần Đình đang tại chính mình vội vội vàng sự tình , không có quá chú ý Tần Nhị Bảo hỏi cái gì, chỉ là thuận miệng qua loa một câu.

- Tôi đã nói ánh mắt của tôi độc đáo mà!

Lúc này Tần Nhị Bảo vì ánh mắt của mình mà có chút đắc chí.

- Anh mới vừa nói cái gì?

Lúc này Liễu Thần Đình mới kịp phản ứng hỏi, nàng vừa mới ý thức tới Tần Nhị Bảo, hỏi một vấn đề không nên hỏi , mà chính nàng lại qua loa trả lời. Nàng lúc này rất là xấu hổ, dùng ánh mắt hung hăng gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Nhị Bảo, một bộ dáng cùng hắn dốc sức liều mạng .

- Ah, không có gì!

Tần Nhị Bảo thấy Liễu Thần Đình bộ dáng như vậy,biết không thể đem vấn đề lại tiếp tục nói, bằng không thì, người đẹp này lại nổi cơn thịnh nộ thì khốn nạn cho hắn. Hắn cố ý đánh trống lảng nói:

- Tôi là đầu tiên đến cửa hàng lớn xa hoa như vậy đấy! Phiền toái Liễu tiểu thư chỉ đường, ha ha ha. . .

Dứt lời, hắn nở nụ cười mà chính hắn cũng không biết tại sao phải cười.

Người này thật đúng là không bình thường chán ghét! Trong ý nghĩ Liễu Thần Đình tái diễn những lời này, thở phì phì đi ở phía trước lấy. Tần Nhị Bảo ở phía sau đi theo, trong nội tâm vô cùng đắc ý, tựa hồ hắn cảm thấy trêu chọc mỹ nữ là việc làm cho cả thân người và tâm hồn sung sướиɠ.

Liễu Thần Đình dẫn Tần Nhị Bảo tới cửa hàng nổi tiếng Đông Giang, bên trong hàng hóa trân quý, thời thượng, nhãn hiệu nổi tiếng,giống như là địa chỉ mua sắm tốt nhất của kẻ có tiền. Nhưng mà Liễu Thần Đình cho Tần Nhị Bảo mặc vào thương hiệu quốc tế Versace, hắn cũng sẽ giống như cũ, vẫn là cái gì cũng đều ko hiểu, làm cho người ta chán ghét tên Hai lúa này.

Nhưng chuyện này dù sao Ân tổng phân công nhiệm vụ xuống, nàng đương nhiên không dám có gì sơ suất, nói lại tiền ko phải mình chi, cho nên muốn tận lực của mình. Chẳng hiểu tại sao, cái thằng Tần Nhị Bảo này cũng rất kì quái, Liễu Thần Đình nhìn hắn nghi hoặc.

Nguyên lai tưởng rằng Tần Nhị Bảo sau khi đến nơi này , sẽ bị cửa hàng hoa lệ trang hoàng, làm cho hắn líu lưỡi , giá cả sợ tới mức kinh hô liên tục, mà giờ khắc này lại cùng giống như không có việc gì. ( Biên: Đưa cho nó một trăm vạn nó chỉ biết mua trâu thì có gì mà sợ ) đi theo nàng đằng sau đi tới, hơn nữa tựa hồ sự chú ý cũng không ở chỗ này.

- Tôi nói.

Liễu Thần Đình mặc dù rất ưa thích dạo phố, nhưng dạo phố cùng với một người hơn nữa lại là cùng một cái người đáng ghét như vậy, thật sự không có tâm tình gì, rốt cục nhịn không được mở miệng nói :

- Anh đến cùng đang làm gì đó?

Tần Nhị Bảo thấy Liễu Thần Đình hỏi như vậy, biết rõ nàng hướng chính mình kháng nghị, ra vẻ thần bí nói:

- Cô chẳng lẽ không có phát giác đằng sau có người theo dõi chúng ta sao?

- Cái gì? Có người theo dõi?

Liễu Thần Đình thấp giọng hoảng sợ nói:

- Không thể nào!

- Như thế nào không phải? Theo chúng ta một thời gian thật dài rồi!

Tần Nhị Bảo tùy ý nói:

- Đại khái từ lúc chúng ta đi ra ngoài đến bây giờ.

- Vậy làm sao bây giờ?

Liễu Thần Đình nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, trong nội tâm bắt đầu có chút hoảng hốt, đầu óc của nàng hiện lên liên tiếp nghi vấn. Theo như lời Tần Nhị Bảo, người theo dõi ở đằng sau là người tốt hay là người xấu, đương nhiên không cần hỏi cũng biết, khẳng định không phải người tốt lành gì. Người tốt mà nói cũng sẽ không biết theo dõi người khác, hơn nữa lâu như vậy, nhưng nếu như là người xấu, bọn hắn có mục đích là gì?

Giựt tiền hay là cướp sắc? Giựt tiền mà nói..., trên người tiền đều không phải của mình, là Ân tổng cho Tần Nhị Bảo mua quần áo. Tiền, coi như là tiền của công, nhất định là không thể bị cướp, nhưng nếu như là cướp sắc, vậy thì càng không được rồi, chính mình thủ thân như Ngọc nhiều năm như vậy, nếu mà bị hắn.. ôi cái này không dám nghĩ ,mình càng thua lỗ lớn, vậy phải làm thế nào đây? Còn có cái người gọi Tần Nhị Bảo, cả ngày lông bông, thời điểm mấu chốt, có thể trông cậy vào hắn sao?

Liễu Thần Đình không khỏi hướng Tần Nhị Bảo nhìn một cái, cảm giác mình vội muốn chết, mà Tần Nhị Bảo vẫn là vẻ mặt không có gì, không khỏi lắc đầu, có lẽ cũng chỉ có thể báo động rồi.

- Không có chuyện gì đâu!

Tần Nhị Bảo nhìn qua Liễu Thần Đình chuẩn bị lấy điện thoại di động ra báo động , hắn nói :

- Đừng vội báo động, tôi vừa vặn còn muốn tìm bọn hắn hỏi một chút ?

- Hỏi một chút?

Liễu Thần Đình nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, đều nhanh bị hù chết, vội vàng nói:

- Chớ trêu chọc bọn hắn! Bọn hắn nói không chừng sẽ ra tay đấy!

-Ra tay? Tôi lại muốn cho bọn hắn chút kiến thức.

Tần Nhị Bảo trêu tức nói:

- Tôi không chỉ ra tay còn mạnh hơn nữa.

Nghe Tần Nhị Bảo ăn nói lung tung, Liễu Thần Đình tựa hồ thoáng hiểu cái gì, mặt không khỏi đỏ lên, thấp giọng mắng:

-Lưu manh.

-Lưu manh?

Tần Nhị Bảo nghe Liễu Thần Đình nói như vậy thì thần thần bí bí, lạnh lùng nói:

- Anh đây thần bí,lát nữa cô em sẽ biết.

Liễu Thần Đình nghe được Tần Nhị Bảo, cảm giác nàng đều hóa đá rồi, nghĩ thầm: “ Vậy mình làm người sai vặt cho cái tên thần thần bí bí này này à?”