Chương 77: Ta cũng muốn ăn hoa cúc của ngươi

Bắc Thần Hàn hạ thấp đầu, điên cuồng hôn vào cái miệng nhỏ của Tô Duyệt Duyệt, bàn tay lớn do dự dừng trước tấm voan mỏng trên người nàng, cuối cùng luồn vào trong áo mò đến nơi cao nhất, uốn nắn.

Hai người triền miên bên nhau, Tô Duyệt Duyệt bị nụ hôn cuồng nhiệt của Bắc Thần Hàn làm cho khó thở, chịu không nổi mở miệng nói mấy tiếng.

“Phu quân, yêu ta không” Tô Duyệt Duyệt cười tà mị, nàng đã từng nghe 1 sư tỉ đồng môn nói, nam nhân mỗi ngày nói 1 câu anh yêu em, sau khi nói lâu thì cũng biến thành thật, cũng không biết là thật hay là giả.

Bắc Thần Hàn sắc mặt tối sầm, nữ nhân này như nào mỗi ngày đều hỏi hắn vấn đề này: “Yêu ngươi…”

Nói xong lại bắt đầu mυ"ŧ 2 bả vai của nàng, bàn tay lớn cởi bỏ lớp áo người của nàng ra, tiếp đến không ngần ngại trút bỏ nốt chiếc váy của nàng.

“Phu quân, ngươi nắm bánh bao của người ta rất đau a!” Tô Duyệt Duyệt cau mày nói.

Bắc Thần hàn đột nhiên cười, bất giác nhẹ nhàng: “ Như này không đau rồi chứ!! Chồng sờ như vậy có phải thoải mái rồi không?”

Tô duyệt Duyệt toàn thân run rẩy, tay nhở bắt đầu thò vào

bên trong y phục của hắn, đến chỗ bộ ngực rắn chắc của hắn.


“Phu quân, ta cũng muốn hắn hoa cúc của ngươi” Tô Duyệt Duyệt chớp chớp mắt nói.

Bắc Thần Hàn hít 1 hơi, hoa cúc? Nàng cư nhiên nói 2 cái đó là hoa cúc? Hắn lật thân mình của con mèo bé nhỏ này đặt lên người hắn.

Tô Duyệt Duyệt chớp chớp mắt vô tội, ngẩng đầu nhìn hắn, bộ dạng vô tội như vậy càng làm cho người khác mơ mộng, dường như là đang bảo hắn, ta có ngoan ngoãn phục vụ ngươi.

Bắc Thần Hàn nuốt nước bọt.

Khi mà nàng cảm nhận thấy Bắc Thần Hàn liên tục nói, cái miệng nhỏ của nàng men theo bộ ngực của hắn dần dần đi xuống, cuối cùng đến cơ bụng, chuẩn bị xuống

thấp nữa, đột nhiên…


“Đủ rồi, không chịu nổi nữa rồi…” Bắc Thần Hàn chuyển mình, lại lần nữa ép nàng xuống giường, và tự cởi y phục của mình, cùng bắt đầu phát cuồng với thân thể của nàng,

Hắn hạ thấp đầu ngậm ngậm mυ"ŧ mυ"ŧ quả mơ của nàng, từ từ nếm thử mùi vị của nó, tay lớn thì không kìm nổi trưc tiếp lần xuống bên dưới chiếc váy ngắn của nàng, đột nhiên sờ thấy cái gì đó khô ráp, hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng.

“A! Phu quân, ngại quá, hôm nay ta đến ngày rồi, ta quên mất,..” Tô Duyệt Duyệt cười vô hại, mắt chớp chớp nói.

“Đáng chết, ngươi là cố ý…” Bắc Thần Hàn nói.

Con mắt lang sói mở to nhìn nàng, tiếp đó rời giường, ung dung mặc lại y phục đi ra ngoài.

“Phu quân, muộn như này rồi, ngươi muốn đi đâu?”

“Tắm lạnh dập tắt lửa…” Hắn kìm hãm du͙© vọиɠ, từ 1 nơi rất xa dùng nội lực truyền lại.

Tô Duyệt Duyệt cười, từ trong chiếc váy ngắn móc ra tờ giấy trắng, sau đó yên tâm ngủ một giấc ngon. Thật không biết nam nhân du͙© vọиɠ khắp mình kia đang đau khổ dùng nước lạnh dội xối xả lên người.

“Lão nhị, lui xuống, lui xuống… mau… đáng chết lui xuống…”

______Lâm HiHi____