Chương 57: Điện hạ ngươi còn không bằng người già

Bắc Thần Hàn cười cười, không muốn lại giày vò nàng, hắn thở 1 hơi dài, thứ du͙© vọиɠ cuồng nhiệt kia lại 1 lần nữa phả lên người nàng, gấp rút muốn Tô Duyệt Duyệt chính thức trở thành nữ nhân của hắn.

Khi mà hắn sắp cảm nhận được sự trong sáng tinh khiết của tấm màng mỏng kia, hắn hít một hơi, tiếp tục chuẩn bị cho lần chinh phục phòng tuyến cuối cùng.

“Cảm tình của thái tử và thái tử phi thật tốt a! Ban ngày ban mặt cũng có thể nóng bỏng như vậy…” Một giọng nói hài hước đột nhiên từ phía cửa hướng vào.

Giọng nói quen thuộc này nhất thời làm 2 người trên giường rùng mình, Tô Duyệt Duyệt sợ hãi co rúm người lại, Bắc Thần Hàn hít 1 hơi dài,sự cuồng nhiệt trong cơ thể không cách nào khống chế được.

“Đáng chết….” KHuôn mặt sắc lạnh của hắn đanh lại, hạ thấp giọng, từ trước đến giờ chưa gặp phải chuyện như này, ngay khi ra trận còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi.

Tô Duyệt Duyệt cảm nhận được một luồng nhiệt trong cơ thể của mình, dần dần đi ra ngoài, đột nhiên nàng cười thành tiếng…

“Mẹ của ta a! Điện hạ, ngươi so với người già cũng không bằng… sớm như vậy liền tiết rồi a… hahaha…”

Bắc Thần Hàn sắc mặt khó coi vội kéo chăn che kín 2 người lại, phẫn nộ trợn mắt nhìn thủ phạm cầm đầu ngoài kia.

“Ngươi vào như nào không gõ cửa…” Hắn lạnh lùng nói.

Bắc Thần Ngạo sắc mặt có ý cười, nhún vai: “Thần đệ gõ cửa rồi, chỉ là không có ai trả lời, cho nên mới bước vào..”

“Ngươi cút ra cho bổn vương, ngay lập tức…” Hắn phẫn nộ nhìn Bắc Thần Ngạo nói.

Đáng chết, tên này rốt cuộc là có ý hay là vô ý, như nào lại tùy tiện đi vào tẩm cung của người khác?

Khi bắc Thần Ngạo rời đi, hắn lại lần nữa nhìn nữ nhân đang cười bên cạnh hắn, vừa nghĩ đến tình huống vừa xảy ra, sắc mặt của hắn lại càng thêm khó coi, nữ nhân này cư nhiên còn nói hắn so với người già còn không bằng, đáng ghét…

“Rất buồn cười sao?” Hắn cắn răng nói.

Đôi mắt to của nàng chuyển động, gật đầu lia lịa, không hề sợ hãi nam nhân sắc mặt càng ngày càng giận dữ bên cạnh.

Sắc mặt Bắc Thần Hàn tràn ngập sự thất bại, kéo chiếc chăn ra bước xuống giường, bắt đầu mặc y phục của mình lên người.

“Này, nhà tắm ở đâu a?” Tô Duyệt Duyệt nhìn hắn hỏi.

Trên mình dơ dáy, lại thêm vào thứ mà hắn vừa mới lưu lại trên người nàng, lúc này nàng chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ.

“Ngươi muốn làm gì”. Hắn hoài nghi hỏi.

Tô Duyệt Duyệt lườm hắn, không hề khách khí nói: “Ngươi thật không muốn để cho ta mang cái thứ ngươi tiết ra lúc sớm này đi ăn cơm chứ!”

KHi nghĩ đến khuôn mặt khó coi của Bắc Thần Hàn, nàng lại lần nữa cười, đường đường là 1 thái tử cư nhiên tiết sơm, thật khó coi.

“Tô Duyệt Duyệt, lần này là ngoài ý, lần sau ta sẽ chứng minh cho ngươi xem” Bắc Thần Hàn không phục phẫn nộ nhìn nàng.

Miệng tuy nói như vậy, nhưng trong thâm tâm hắn đã ghi nhớ sâu đậm cái ám ảnh nhỏ này rồi, sự sỉ nhục này, hắn mãi mãi không quên được.

Mắt của Tô Duyệt Duyệt nhìn qua nhìn lại, thành tâm thức tỉnh hắn: “Sư phụ, ngươi lần này gọi là buông thả du͙© vọиɠ quá độ, bảo ngươi đừng phong lưu như vậy, ngươi không nghe, ngươi xem ngươi xem! Người ngoài cửa vừa dọa như vậy, ngươi liên giống như lão già không khống chế nổi tiết của mình nữa…”

“Tô Duyệt Duyệt, ngươi câm miệng cho ta, chuyện này không được chuyền ra ngoài, ngươi nghe rõ chưa…” Bắc Thần Hàn phẫn nộ quát lớn.

“Nghe thấy rồi, Ngươi không cần lớn tiếng như vậy a!” Tô Duyệt Duyệt bịt tai, cằn nhằn.

Và như vậy, sự thanh bạch của Tô Duyệt Duyệt vẫn được giữ nguyên, thật hiểm thật hiểm…

____Lâm HiHi____