Chương 39: Mê cung.

Mê cung Kanculta nằm về phía Tây nam, cách thị trấn Kanculta hai mươi dặm và thuộc địa hạt quản lý của Nam tước Tigerwood. Vì thế mà ông có toàn quyền khai thác nguồn nguyên liệu quái vật dồi dào mà mê cung đem lại.

Chưa ai chinh phục được mê cung này. Tầng sâu nhất mà một nhóm mạo hiểm giả cấp A đạt tới là 30, và theo những người giàu kinh nghiệm ước lượng, họ còn cách đích chừng hai mươi tầng nữa. Cứ mỗi mười tầng lại có một chủ tầng, hay cách mà các Mạo hiểm giả thường gọi với nhau là Boss. Chúng là quái vật mạnh mẽ, mạnh hơn hẳn các quái vật thường thấy. Thậm chí, một vài trong số chúng còn có kỹ năng đặc biệt hoặc trí thông minh cao, có khả năng tổ chức chiến thuật cho trận chiến. Một vài Boss còn có quái vật nhỏ hơn hỗ trợ. Mạnh, nhiều kỹ năng, thông minh và có quái vật nhỏ hộ vệ, điều đó làm cho chinh phục chủ tầng khó hơn hẳn các tầng khác. Người ta nói rằng, tổ đội hạng A để chinh phục đươck tầng 30, phải có sự hỗ trợ của 40 người khác. Và họ mất một nửa số người đó khi mà trận chiến còn chưa kết thúc. Kết cục là họ tán thành không đi tiếp do không đủ nhân lực và còn phải hỗ trợ người bị thương.

Tương xứng với khó khăn là phần thưởng lớn lao mà mỗi phòng chủ tầng mang lại. Tất cả nguyên liệu từ xác chủ tầng đều vô cùng đáng giá, để làm vũ khí, áo giáp hay khiên, chúng đều có chật lượng thượng hạng. Thậm chí, các quý tộc giàu có lắm tiền sẵn sàng chi ra một khoản lớn để có một phần thân xác boss như một phần trang trí tỏng phòng khách của họ. Ấy là chưa kể đến viên ma hạch khổng lồ mà chứa trong người chủ tầng. Và quan trọng nhất là giương kho báu, thứ đáng giá hơn bất kỳ điều gì khác. Chỉ cần chinh phục thành công một chủ tầng, nó đồng nghĩa với giàu sang, danh tiếng, tiền tài.

Đoàn quân chinh phục hạ trại tại bãi đất rộng cách lối vào mê cung chừng hai trăm mét. Gần đó có một đồn lình nhỏ do lãnh chúa đặt, nhằm kiểm soát người ra vào mê cung. Đội lính đóng ở đây trước đó đã được thông báo về sự hiện diện của đội quân nên họ không lấy gì làm ngạc nhiên cho lắm. Hơn nữa, sự am hiểu địa hình của những người lính còn có ích đáng kể trong việc tìm nguồn nước và những khu vực sinh hoạt liên quan.

Trại của Dingo lớn nhất. Nó tọa lạc tại trung tâm của khu vực. Một lều lớn, có sức chứa đến ba mươi người được sử dụng như đại bản doanh chính của đoàn quân, nơi tổ chức các buổi họp chiến lược. Một góc nhỏ bên cạnh dành chỗ ngủ cho người này. Các trại nhỏ hơn xung quanh dành cho thân tín của ông ta, xa nữa là cho 50 quân mà ông ta mang theo. Tiếp đến là trại của của các nhóm cấp cao, những tổ đội được yêu cầu tham gia nhiệm vụ lần này. Và vòng ngoài cùng là các đội mạo hiểm giả cấp thấp, các nhóm thương gia tranh thủ thời cơ kiếm lời và nô ɭệ của họ.

Khi việc hạ trại hoàn tất cũng là lúc mà trời đã xé chiều, một buổi họp khẩn về chiến lược được tổ chức. Địa điểm diễn ra tại lều trung tâm, do kích thước không gian chỉ có hạn nên thanh viên tham dự chỉ giới hạn trong số các đội trưởng của các tổ đội tham cấp C trở nên.

Theo đúng tiêu chuẩn, Motis tham dự cùng với Galuc, người mà cậu quen trên đường tới đây.

Khi cậu và Galuc tới nơi thì căn lều đã đầy ắp người. Ba thành viên cấp A, 7 cấp B bao gồm cả Galuc và 15 cấp C. Gần như toàn bộ họ đều là đội trơngr của một nhóm nào đó, ngoại trừ một kẻ duy nhất, Quỷ kiếm Quinton. Người này là thám hiểm giả solo duy nhất ở đây và cũng là thám hiểm giả solo đạt hạng cao duy nhất.

Motis chú ý đến người này ngay từ đầu. Không chỉ mạnh, ánh mắt của người đàn ông chừng bốn mươi này rất lạnh, rất hung tàn, đủ khiến đối phương phải đảo mắt đi ngay lập tức nếu chạm mắt. Mái tóc buông xõa chẳng được chăm sóc suốt thời gian dài làm cho sự hoang dã tăng thêm. Bộ giáp nhẹ được làm từ da quái vật đủ mạnh và bền như bất kỳ bộ giáp trụ nào, nhưng lại nhẹ và dễ di chuyển. Người này có một cặp song kiếm hai bên hông, loại kiếm một lưỡi khá giống vũ khí mà các nhẫn giả sử dụng, ngoại trừ một vài điểm khác biệt nhỏ.

Siêu Anh Hùng Trong Thế Giới Tưởng Tượng - Chương 39: Mê cung.

(Nguồn: Pinterest)

Motis dành sự quan tâm cho người này kể từ lần đầu cậu ta gặp Dingo. Trong cả khán phòng đó, có lẽ chỉ có mỗi Quinton và cậu không bị khí áp của Dingo áp đảo.

Cậu chăm chú quan sát người này cho đến khi sự tập trung bị cắt ngang bởi câu nói của Galuc:

"Ta vốn chẳng thích gã này. Sự xuất hiện của hắn làm ta thấy khó chịu."

Cùng lúc đó, Dingo tiến vào giã với bốn hộ vệ phía sau. Vẫn là cái áp lực khủng khϊếp như ngày hôm qua mà kẻ này tạo ra, nó bao chùm lên cả căn lều, tăng đều theo mỗi bước chân. Cái áp lực này nặng nề, chết chóc, như muốn bóp nghẹt đối phương chỉ bởi sự hiện diện của nó. Người ta cảm tưởng như, cả căn lều đang rung lên bởi khí áp đó.

"Ta mừng vì không ai đến trễ."

Dingo dừng lại khi hắn đã ở trung tâm của mọi ánh nhìn.

"Có lẽ ta nên giới thiệu với nhau một lần nữa. Ta là Dingo Nắm đấm thép, và như các ngươi đã biết, ta sẽ chỉ huy cuộc viễn chinh này. Đây là bốn cận vệ trung thành của ta." Hắn ta lần lượt chỉ vào bốn kẻ đứng nghiêm phía sau:"Volca xé gió, Herion xẻ đá, Mell khát máu và Rosta rắn độc."

Căn lều chìm vào im lặng, cả bốn tên này đều nổi tiếng, và dù không lẫy lừng như Dingo, bọn chúng đều đủ mạnh để tạo ra chỗ đứng riêng của mình. Điều đó tạo ra ấn tượng mạnh cho các thám hiểm giả kỳ cựu ở đây. Trong một trận đấu một chọi một, không nhiều người ở đây đủ tự tin để thách thức bốn kẻ này.

Màn chào hỏi diễn ra nhanh chóng, khi các tổ đội tóm tắt về thế mạnh của nhóm họ dẫ dắt. Trong suốt khoảng thời gian đó, Dingo chỉ nhắm nghiền mắt, gật gù vài cái khi nghe thấy chi tiết quan trọng.

Cuối cùng, buổi họp kết thúc khi đưa ra kế hoạch cuối cùng. Ba nhóm hạng B sẽ đóng vai trò tiên phong và dò đường. Từ tầng 1 đến tầng 20 đều đã có bản đồ sẵn, nhưng sau đó thì còn khá mờ mịt nên vai trò của họ vô cùng nặng nề. Nhóm do Dingo dẫn đầu đóng vai trò là quân chủ lực. Các nhóm còn lại có vai trò hỗ trợ. Họ có thể tự do khám phá nhiều ngóc ngách, và mở thêm đường xuống phía dưới. Vai trò đánh chủ tầng do nhóm Dingo đảm nhiệm, và các nhóm được yêu cầu có trách nhiệm hỗ trợ.

Các nhóm mạo hiểm giả thấp hơn được tự do khám phá. Nhưng họ bị hạn chế thời gian, họ sẽ phải đi sau các nhóm cấp cao và không quá một tầng chỉ định nào đó.

Về cơ bản, đó là phần nội dung chính đáng chú ý. Motis cũng nhớ thêm vài chi tiết về lực lượng hậu cần và các điểm bán nguyên vật liệu sau khi mang ra khỏi mê cung. Các thương nhân luôn sẵn sàng túc trực bên ngoài. Giá sẽ rẻ hơn trong thị trấn nhưng các Mạo hiểm giả sẽ tiết kiệm được thời gian và chi phí vận chuyển.

--------------------------------------------------------

Lối vào Mê cung Kanculta, ngày hôm sau.

Vì ở đâu có quá nhiều loại người và chẳng thế biết trước được điều gì nên Motis và Sophia ở chung một lều. Nó nằm cách không xa khu vực trung tâm. Căn lều không quá lớn và trang bị khá xuềnh xoàng. Phần lớn các vật phẩm cần thiết đều nằm trong túi ma thuật.

Hai người họ dậy từ khá sớm để chuẩn bị bữa sáng. Tổ đội Black Stone là một tổ đội cao cấp, vì thế họ có quyền thách thức mê cung sớm nhất. Nó cũng là mong muốn của Motis vì kiến trúc mang tên Mê cung này quá lạ lẫm với cậu. Nó không hề giống với bất kỳ mê cung nào ở Trái đất, và các quyển sách thì miêu tả quá sơ sài.

Bữa sáng kết thúc nhanh chóng với món bánh mì cứng mà motis ghét cay ghét đắng. Hương vị của món súp do tài nấu ăn của Sophia có lẽ là điều duy nhất giúp vớt vát bữa sáng này. Họ thu dọn trại trong chốc lát và sẵn sàng vũ khí. Tất cả mất chưa đầy một giờ đồng hồ.

Motis và Sophia hướng về lối vào mê cung. Nó chẳng khác nhiều một hang động lớn, hình gần tròn, rộng tới mười lăm mét. Phần vòm, thạch nhũ mọc ra như những ngọn giáo nhọn, chĩa thẳng xuống đất, tạo ấn tượng sâu sắc cho người mới đến. Nền đá bên dưới được san phẳng, cải tạo thành lối đi bởi sức người. Người ta chỉ mất công làm vậy ở cửa vào vì tại phía trong là những hành lang phẳng phiu như được bàn tay con người xây dựng vậy. Ngay cả hai bên trường còn có ma thạch phát sáng tự nhiên. Chúng như một công trình được xây dựng rồi bị chôn xuống lòng đất vậy.

Gần cửa, nhóm quân khoảng mười người của Dingo đã thay thế vị trí lính của Nam tước Tigerwood. Motis đưa họ kiểm tra thẻ mạo hiểm giả và làm thủ tục. Nói là thủ tục nhưng chỉ là việc ghi chép lại tên Mạo hiểm giả và thời gian họ vào mê cung để tiện cho việc quản lý.

Con đường phía trước hai người thu hẹp dần cho đến khi chỉ còn là một hành lang rộng không quá năm mét và chiều cao tương tự. Sàn, trần, hai bên tường đều được xây bằng loại vật liệu kiên cố, làm nhẵn đến không tưởng. Cứ mỗi năm mét, hai viên ma thạch phát sáng được đặt chìm vào nền tường, tỏa ánh sáng nhẹ cho không gian xung quanh.

Motis và Sophia bộ được chừng mười lăm phút, họ rẽ phải hai lần sau một hành lang dài, sâu hun hút. Bất chợt, Motis giơ tay ra hiệu ngừng lại:

"Sophia, cô có nghe thấy gì không?"

"Là tiếng bước chân. Em nghe thấy tiếng bước chân lớn dần. Chắc chắn là quái vật, ít nhất là mười con."

Như để chứng thực cho điều đó, chỉ sau mười lăm giây, một đàn quái vật xuất hiện trước mặt họ, khoảng cách gần 50 mét.

"Lũ chuột khổng lồ."

Sophia buột miệng khi thấy đám sinh vật mang hình dáng của loài chuột cống quen thuộc mà Motis biết. Ngoại trừ một điều, chúng to như một con Pitbull trưởng thành vậy.

Sophia rút ra mũi tên, cô giương cao mũi tên, bọc nó trong Phong ma pháp. Những cơn gió xoáy bắt đầu cuốn chặt lấy đầu mũi tên, cùng với đó là tiếng kêu rin rít.

Có tất cả 12 con. Tốc độ của chúng khá nhanh và sẽ đến đây trong 10 giây nữa. Không có gió trong hành lang này. Mọi điều kiện đều tuyệt vời.

Sophia lẩm nhẩm tính toán mọi thứ trong đầu. Quá trình chỉ kéo dài nửa giây cho đến khi cô hít lấy một hơi thật sâu, cô nhắm vào con đi đầu.

Thả dây.

Mũi tên xuyên qua khoảng cách 40 mét trong nháy mắt. Nó vạch thành một đường thẳng tưng trong ánh sáng huyền ảo của mê cung. Lớp phong ma thuật đầu mũi tên kêu lên khe khẽ nó tiếp xúc mục tiêu. Mũi tên mạnh mẽ xuyên thủng lớp sọ con mồi thứ nhất, bay thẳng qua sau gáy rồi đâm vào mắt con thứ hai, kết liễu đời nó.

Còn mười con. Sophia đếm lại khi cô lấy ra mũi tên thứ hai.

Ngay khi ấy...

CHIU... CHIU... CHIU..

Ánh sáng vàng chói lóe lên, tựa như ánh chớp đột ngột hiên ra rồi biến mất. Cô nghe thấy âm thanh vang vọng trong hành lang chật hẹp.

Sophia giật nảy mình nhìn sang người đồng đội, Motis. Cậu ta đang mang một thanh kim loại có hình dáng kỳ lạ, thứ mà trước đây cậu luôn đeo trên lưng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cô chẳng kịp tìm hiểu xem thanh kim loại ấy đã làm gì. Thế nhưng, kết quả thì đã quá rõ ràng, Sophia bàng hoàng khi nhận ra mười con chuột khổng lồ còn lại đã bị hạ gục. Một lỗ cháy đen xuất hiện trên xác mỗi con.

"Xin lỗi, tôi làm cho cô giật mình hả?"

"Không... Không... nhưng thứ mà ngài vừa dùng... là ... gì vậy?"

Sophia ấp úng đáp lại.

"Thứ này được gọi là súng. Một loại xũ khí tầm xa như cung tên vậy. Mặc dù hơi khác một chút về mặt kỹ thuật. Bỏ qua điều đó, cô có thể thu thập ma hạch không? Tôi sẽ canh gác."

"Vâng."

Nhận ra còn việc phải làm, Sophia nhanh nhẹn thực hiện nốt công đoạn cuối.Dù nguyên liệu quái vật còn tốt, nhưng nếu xét về tỉ lệ giá trị trên khối lượng thì ma hạch đáng đồng tiền hơn hẳn. Vì thế, đối với loại quái vật cấp thấp này, bỏ lại nguyên liệu và chỉ lấy ma hoạch là điều khôn ngoan hơn cả. Nếu không, ngay cả túi ma thuật của cả hai cũng sẽ sớm chật ních.

Hai người đi tiếp khi thu hoạch xong ma thạch. Họ không phải lo về vấn đề xác quái vật vì mê cung sẽ sớm hấp thụ chúng, dù không ai biết nó hoạt động như thế nào nhưng điều này đã được xác nhận. Cứ thế đi thêm vài trăm mét nữa, hai người lại đυ.ng độ một đàn khác.

"Nếu ngài định dùng cái thứ vũ khí kỳ lạ đó thì hãy bảo em."

Sophia vẫn chưa hết choáng ngợp vì hiệu ứng mà khẩu SCAR-H, phiên bản cải tiến, mang lại.

"Được rồi, nếu cô muốn quan sát thì hãy nhìn nhé."

Một đàn chuột khổng lồ khác xuất hiện. 15 mục tiêu.

Motis nâng khẩu súng lên ngang vai, cậu xả đạn.

CHIU... CHIU... CHIU...

Lần này, Sophia thấy những luồng sáng liên tiếp xuất hiện trên nòng khẩu súng. Ánh sáng lấp léo bắn thẳng đến bầy chuột ở tốc độ nhanh không tưởng. Ngay cả nhịp bắn cũng ngoài sức tưởng tượng của cô. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, đến mức cô khó có thể tin vào chính mắt mình. Khi cô bình tĩnh lại, cả đàn chuột đều đã chết trước khi âm thanh vọng lại từ cuối hành lang.

"Mê cung cũng là một cách tốt để thu kinh nghiệm."

Motis nói gì đó mà Sophia không hiểu lắm.

"Thu kinh nghiệm?"

"À, không có gì đâu. Cô đừng để tâm."

Vai trò của Sophia lúc này chủ yếu là thu thập ma hạch. Cùng lúc, Motis kiểm tra lại bảng trạng thái.

'Hmm... được gần 150,000 exp rồi.'

Motis lẩm nhẩm lại tính toán. Trong suốt một thời gian dài tiêu diệt quái vật, lượng kinh nghiệm cậu thu thập được tăng lên nhanh đáng kể. Đặc biệt là sinh vật kỳ lạ mà cậu đối đầu cách đây không lâu, chỉ riêng mình nó thôi đã đem lại cho cậu đến 80,000 kinh nghiệm. Điều đó cho thấy level của nó rất rất cao.

Kiếm kinh nghiệm trong mê cung này cũng hiệu quả. Chỉ 15 phút, cậu tiêu diệt đến hai đàn chuột, 25 con cả thảy. Trong 15 phút, cậu kiếm được khoảng 100 exp. Nếu tiếp tục như vậy, một ngày trong đây có thể giúp cậu thu về cả nghìn exp. Nhưng tất nhiên, cường độ chiến đấu cũng rất cao, người thường khó mà chịu được. Cho dù cậu có là siêu nhân thì Sophia cũng chưa chắc đã đủ sức theo kịp.

"Em đã thu thập xong rồi."

Sophia cắt ngang dòng suy tính của cậu.

"Cảm ơn cô, chúng ta đi tiêp thôi."

Hành lanh lúc này trở nền cao hơn, nó cao gấp đôi vị trị mà họ tiêu diệt đàn chuột khổng lồ. Chiều rộng hẹp càng khiến cho trần nhà trở nên sâu hun hút, tại những vị trí mà ánh sáng không chạm đến, nó cứ như một khe sâu không đáy.

"Lần này là gì vậy?"

Motis hỏi khi cậu nghe thấy âm thanh vọng xuống từ bóng tối phía trên. Cậu không thật sự thông thạo về quái vật nơi đây. Ngược lại, một tộc sống lâu năm như Sophia lại có kiến thức nhất định:

"Là..." Cô gái nheo mắt lại khi cố nhìn kỹ hơn. Âm thanh mỗi lúc một to lên. Lộn xộn, gấp gáp...

"Là lũ Dơi hút máu."

Siêu Anh Hùng Trong Thế Giới Tưởng Tượng - Chương 39: Mê cung.

Dơi hút máu

Những hình hài giống như loài dơi bắt đầu trở nên rõ ràng hơn. Sải cánh của chúng chỉ chừng một mét, và nếu xét về sức mạnh thì chúng yếu hơn hẳn một con người trưởng thành. Nhưng bọn chúng thực sự là lũ quái vật rắc rối. Dơi hút máu thường tấn công đàn rất đông. Không chỉ có vậy, chúng bay lượn trên đầu mục tiêu, linh hoạt né tránh cung tiễn và cố nằm ngoài tầm với của vũ khí cận chiến. Chốc chốc, một vài con sẽ lao vào tấn công trong điểm mù, chớp nhoáng rồi lẩn đi. Điều này tạo ra ức chế rất lớn cho đối phương khi các đòn đáp trả của họ thường không hiệu quả. Chúng là mối nguy hại cho các tân binh không có kinh nghiệm.

Rất tiếc cho lũ Dơi, ở đây, chẳng có ai là tân binh cả. Motis rút khẩu SCAR-H ra, chỉ cần mức năng lượng cỡ 700 Joules, tương đương một khẩu súng trường tấn công, là quá đủ cho kẻ thù phiền nhiễu này. Cậu hướng chúng về phấn tối của hành lang, cùng lúc là các chớp sáng ngang dọc hiện ra.

Lũ Dơi có thể tránh tên, nhưng một vũ khí tấn công ở tốc độ ánh sáng thế này, tránh né là điều không thể. Trung bình, mỗi con Dơi đem đến cho Motis 3-5 exp. Hiện giờ, điểm kinh nghiệm đang rụng xuống như mưa. Tiếng kêu nào loạn của đàn rơi áp đi cả âm thanh của khẩu súng. Bọn chúng không có lấy một cơ hội đến gần.

20, 50, 100, 200,... xác Dơi dần chất đống, chắn cả lối đi mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Nó như một vòng luẩn quẩn khi mà ánh sáng cường độ cao từ khẩu súng thu hút bầy Dơi hút máu gần đó, Motis bắn hạ, ánh sáng lóe lên và chúng lại kéo đến thêm.

Cuộc tàn sát chỉ kết thúc sau mười lăm phút. Cả hành lang nhuộm trong một màu máu của bầy Dơi xấu số, trên tường, nền ngay cả đá ma thach phát sáng cũng dính ít nhiều. Tất cả được tắm máu của 1,000 con dơi theo đúng nghĩa đen. Và trái ngược với vẻ mặt không cảm xúc của Motis, khuôn mặt của Sophia nhăn lại như sắp khóc đến nơi vì cảnh tượng kinh hoàng.

Kết quả là, cả hai đã phải dành ra hai giờ sau đó chỉ để thu thập số ma thạch này.

Cuộc hành trình tiếp tục, họ tiếp tục gặp phải đàn chuột khổng lồ 3 lần nữa. Cả 3 lần, khẩu SCAR-H đều chứng minh sức mạnh vượt trội của nó. Sophia đã quen với điều này nên cô còn chẳng cần phải đυ.ng đến một mũi tên nào nữa. Họ không gặp thêm bất cứ loài quái vật nào khác, tuyệt nhiên ngay cả Dơi hút máu cũng không.

"Chắc hẳn ngài đã tiêu diệt toàn bộ số Dơi hút máu tầng một rồi."

Sophia có một chút hờn dỗi.

"Chẳng phải điều đó là tốt sao?" Theo suy nghĩ của Mobius thì cậu đã làm rất tốt. Không chỉ đem lại ma hạch mà còn một lượng lớn kinh nghiệm.

"Vậy ngài nghĩ ai là người đã thu thập chúng? Tất cả đều qua tay em hết."

Sophia nhìn vào đôi tay vẫn còn đang run rẩy, tanh mùi máu Dơi. Hai giờ trước là hai giờ địa ngục mà cô phải vật lộn với đống xác chết, ngập mùi máu để thu thập 1,000 viên ma hạch. 1,000, con số quá lớn, đến mức mà cô phát ớn với việc mổ xác lấy ma hạch rồi.

Bây giờ, cứ mỗi khi nghĩ đến điều này, là Sophia như muốn ói.

"Chẳng phải tôi cũng đã giúp sao?"

"Ngài làm chậm như sên vây."

"Vậy... vậy sao? Lần sau tôi sẽ cố làm nhanh hơn."

Chẳng mấy chốc, Sophia tìm thấy cây cầu thang rộng, dài, sâu hoắm dẫn xuống tầng hai của mê cung. Chuyến thám hiểm của hai người chỉ mới thực sự bắt đầu.