Chương 25: Chương kết

Hoàng cung, gần một tháng sau.

Mobius'Point of View

Ba tuần đã qua từ biến cố đó. Chúng tôi mới chỉ đến thế giới này chừng hai tháng, nhưng có nhiều sự kiện lớn anh hưởng đến toàn bộ tất cả những người được triệu hồi.

Sau tất cả, âm mưu của Goles thật sự tạo một cú sốc lớn cho các anh hùng, Hoàng gia và cả những ai có liên quan. Chủ ý ban đầu của tôi là muốn ngăn chặn nó và không để sự việc phát triển đến mức như vậy. Tuy nhiên, càng lún sâu vào, tôi mới càng nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc. Tôi không thể lựa chọn bỏ đi ngay từ đầu, điều đó khiến cho tôi cảm thấy thiếu trách nhiệm như một người lớn đối với các học sinh bị triệu hồi; vì vậy, trước khi rời đi, tôi ít nhất phải giải quyết vụ này.

Từ lúc đầu, tôi cũng khó có thể vạch trần âm mưu này được. Thứ nhất là do có quá nhiều người liên quan ở nhiều mức độ khác nhau. Tôi chẳng thể dùng lời lẽ để buộc tội họ. Hơn nữa, chứng cứ? Tôi không thể nói với họ là tôi theo dõi tất cả quý tộc cấp cao, Hoàng gia suốt 24/24 được; nó sẽ là một sự xâm phạm lớn, một tội khó có thể tha. Lại chưa kể đến, họ có thể tin tưởng những thiết bị công nghệ lần đâu đươc thấy hay không? Chế ddoojj chính trị cũng không hề đảm bảo rằng họ sẽ tin tôi hay âm thầm tiêu diệt tôi sau đó đến những kẻ liên quan. Tóm, tôi gặp bất lợi về đủ đường và chẳng còn cách nào khác ngoài vờ như hùa theo cái trò chơi đó.

Ít nhất thì ngoài một phần cung điện thì chẳng có thiệt hại gì lớn.

Về phần Hoàng gia và những người có mặt trong phòng yết kiến đêm hôm đó, tai nạn lần này bị họ giấu nhẹm đi khỏi công chúng. Rõ ràng, đây là sự ô nhục chưa từng thấy; nó không chỉ ảnh hưởng đến uy tín Hoàng gia, tầng lớp cai trị mà còn đến cả những anh hùng, niềm hy vọng cứu giúp thế giới của dân chúng. Việc họ che giấu là điều dễ hiểu. Tất nhiên, những kẻ tai to mặt lớn và thế lực khác thì vụ ầm ĩ này khó mà giấu đi đâu được; bọn họ có đầy rẫy tai mắt khắp mọi nơi nên che mắt họ còn khó hơn gửi trả anh hùng về Trái đất.

Sự việc cũng để lại cho Hoàng gia cú sốc nặng nề. Vị trí của họ bị lung lay sau tai nạn. Dù rằng, cung điện có thể sửa chữa, vết thương có thể lành nhanh chóng nhờ ma thuật phục hồi; nhưng nó để lại ảnh hưởng tâm lý sâu sắc trong các thành viên Hoàng gia. Chẳng cần phải nhạy bén, tôi cũng có thể thấy bầu không khí nặng nề hơn giữa họ sau tai nạn vài ngày. Ngay cả người thân trong gia đình, sự tàn nhẫn là điều không thể tránh khỏi; đó là điều mà họ học được và nó làm cho mối quan hệ của các thành viên trở nên phần nào lúng túng. Rõ ràng, cuộc sống của họ đã thay đối sau tai nạn.

Các anh hùng cũng không ngoại lệ. Họ trở về vào ngày cuối cùng của lễ hội trong trạng thái không thể thảm hại hơn và bị ảnh hưởng mạnh bởi tai nạn.Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, họ học được vô số thứ: sự tàn nhẫn của các kỹ năng và ma thuật mà họ vẫn tự hào, sự nguy hiểm của thế giới này, sự thất bại cho đến giây phút lòng kiêu hãnh bị vùi dập. Nhưng ít nhất, tôi nghĩ rằng một phần trong số họ đã trở nên trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn. Trong vài tuần sau đó, tôi thấy các anh hùng tập luyện chăm chỉ hơn. Có vẻ như, tất cả bọn họ đều ý thức hơn về sinh mạng của bản thân.

Đặc biệt nhất là trường hợp của Kansoto-kun. Cậu ta bất tỉnh hai ngày sau đó dù được cứu chữa liên tục bằng ma thuật hồi phục. Đến ngay thứ ba, cậu ta tỉnh lại, hoàn toàn khỏe mạnh và quan trọng nhất, cậu ta mạnh lên khủng khϊếp. Từ level 3, cậu ta tăng liền đến level 60, thậm chí còn mạnh hơn cả ban đầu. Tôi thử làm vài xét nghiệm đơn giản. Kết quả, đó là sự biến đổi sau khi cơ thẻ cậu ta tiếp nhận dòng máu của tôi; nó gây ra phản ứng, phá vỡ cấu trúc gen và tái tạo lại theo cách để chủ thể có thể thích nghi. Bằng cách nào đó, sau hai ngày chiến đấu liên tục, cơ thể cậu ta trung hào dòng máu của tôi và tận dụng nó để trở nên mạnh hơn. Sau này, tôi sẽ phải lưu ý hơn đến điều này; tất nhiên là không quên dặn cậu ta giữ kín bí mật.

Các quý tộc bị liên quan đều bị bắt, họ bị lần ra sau khi các Hiệp sĩ tra khảo Bá tước Jaccop. Mười hai quý tộc bị kết án tử hình ngay lập tức, các thành viên gia đình đều bị bắt thành nô ɭệ. Tôi không thực sự tán đồng chế độ sở hữu nô ɭệ này, tuy nhiên sức ảnh hưởng của tôi cũng chỉ có hạn; tôi không thể can thiệp quá sâu vào được. Nhìn chung thì đó thật sự là mất mát lớn đối với Vương quốc, nó để lại một lỗ hổng lớn trong bộ máy cai trị. Nhiều kẻ khác sẽ có cơ hội ngoi lên, nhưng nó cần thời gian để vương quốc trở lại bình thường. Nói đến đây, các Hiệp sĩ chẳng thể nào tìm ra Rotes, tên thương nhân, gốc gác của vụ việc. Mọi đầu mối liên hệ với hắn đều biến mất bí ẩn, cứ như chúng chẳng hề tồn tại vậy.

Cuối cùng, tôi là kẻ bị ảnh hưởng nhiều nhất từ vụ việc. Hoàng gia và các quý tộc chứng kiến tôi chiến đấu ngày hôm đó đều nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ. Nó thực sự khó chịu. Với họ, tôi là ân nhân cứu mạng, Hoàng gia không công khai, nhưng họ âm thầm công nhận điều đó. Họ còn hào phóng tặng tôi 1,000 đồng vàng. Thế nhưng, bọn họ cũng e dè tôi vì sức mạnh mà tôi sở hữu; thứ sức mạnh mà họ chưa thấy bao giờ. Các quý tộc sợ hãi tôi, nhiều kẻ không ưu gì tôi cho lắm nhưng họ chỉ có thể lặng thinh. Hoàng gia đã đề nghị tôi vào một vị trí Quý tộc còn thiếu như là lòng biết ơn, tất nhiên là tôi từ chối. Sau đó họ cố gắng mời tôi gia nhập đội Hiệp sĩ, sẵn sàng cấp cho tôi vị trí tương tự như Lục dũng. Tôi cũng từ chối nốt. Họ chỉ muốn sử dụng sức mạnh của tôi, tôi hiểu điều đó. Thay vì để một kẻ nguy hiểm như vậy chạy long nhong ngoài kia thì sử dụng được hắn sẽ đem lại nhiều lợi ích hơn. Nhưng còn một lý do quan trọng hơn, nó ảnh hưởng đến co đường mà tôi chọn.mục đích lớn nhất của tôi là học ma thuật, tìm kiếm cách phế tích và trở về nhà. Tôi sẽ không bỏ ông nội tôi lại một mình.

Các anh hùng từ sau đó cũng nhìn tôi như thể nhìn sinh vật lạ. Dường như có khoảng cách giữa tôi và họ. Các anh hùng trở nên e dè hơn với tôi, hay nói đúng hơn là họ sợ tôi. Họ luôn tìm cách để tránh mặt tôi và mỗi khi gặp mặt thì họ chỉ ậm ừ cho qua câu truyện trước khi kiếm cớ bỏ đi. Duy chỉ có Ayame và Kansoto hai người trở nên thân thiết với tôi hơn. Hai cô cậu nhóc này có vẻ biết ơn tôi khá nhiều. Riêng cô nhóc Ayame còn có những hành động... well, khá kỳ quặc, nhưng tôi sẽ bỏ qua các tiểu tiết.

Rinia trở về sau nhiệm vụ đúng một tuần sau đó. Cô gái này, dù đã ngoài 300 tuổi mà tính cách cứ như trẻ con vậy. Cô ta chắc hẳn đã nghe kể nhiều về sự vụ. Ấy vậy, cô ta chẳng hề thay đổi cái cách nói chuyện với tôi. Hơn là thế, cô ta còn bám dính lấy tôi, bắt tôi kể đi kẻ lại câu truyện này; chẳng bao giờ chịu buông tha cho đến khi được nghe toàn bộ. Cứ mỗi lần như vậy, có vài người lại tỏ ra bực bội một cách vô lý... Well, tôi cũng sẽ bỏ qua vài chi tiết nhỏ nhặt này.

Ba tuần tôi ở trong Hoàng cung là thời gian chờ đợi cho tình hình lắng xuống. Muốn hay không thì tai nạn để lại vụ lùm xùm trong giới cai trị; cho nên khôn ngoan hơn khi đợi mọi thứ ổn định lại. Từ ngày mai, tôi sẽ lên đường, thực hiện mục tiêu của bản thân.

------------------------------------------------

Third Point of View

Kinh đô Cenurd, Nửa đêm.

Đó là một đêm lạnh lẽo. Đầu tháng 11, nhiệt độ ban đêm có thể hạ xuống dưới nhiệt độ đóng băng. Những cơn gió lạnh tràn về từ phương bắc chẳng khác nào lưỡi giao cứa vào da thịt. Những làn tuyết mỏng bắt đầu rơi, phủ phông trắng nên nền trời ảm đảm. Chẳng ai muốn ra đường trong hoàn cảnh này cả.

Giữa màn đêm tĩnh mịch ấy, hai hình bóng mập mờ xuất hiện trên đỉnh một tòa tháp cao vυ"t. Làn gió hung bạo quất qua lớp áo choàng quần quật không thương tiếc; tiếng hun hút của gió qua từng khe nhà nghe thật rùng rợn. Thế nhưng, hai kẻ này dường như chẳng để tâm đến điều đó:

"Vậy là ngươi đã thất bại, Rotes?" Một kẻ lên tiếng khi mải miết ngắm nhìn ánh đèn mập mờ dưới các nóc nhà phủ tuyết, phát ra bởi những viên đá ma thuật rẻ tiền.

"Đừng có gọi ta bằng cái tên Rotes."

Kẻ kia mang âm điệu bực bội đáp lại.

"Hahahaha..., ta xin lỗi, gọi ngươi bằng cái tên đó suốt cả 2 năm qua khiến ta quen mất rồi."

"Ta không có hứng đùa giỡn với ngươi. Cẩn thận cái mồm trước khi ta bẻ cổ ngươi."

"Ồ, ngươi làm thật đấy à? Hahaha..."

"Châc,... Ta sẽ không tranh luận thêm với ngươi. Và con điều nữa, ta không hề thất bại. Ngay từ ban đầu, mục đích của Chúa tể chỉ là kiểm tra khả năng phản kháng của một vương quốc tầm vỡ Urd trước một cuộc khủng hoảng như vậy."

"Một lời bào chữa cho thất bại?" Lời lẽ của kẻ này, dù trong hoàn cảnh nào, cũng chất chứa sự châm biếm.

"Ngươi có biết câu: 'Cái miệng hại cái thân' không? Vì cái miệng của ngươi mà ngươi vĩnh viễn chẳng bào giờ thoát khỏi cái cấp 3 sao này."

"Chẳng phải ngươi cũng cùng cấp 3 sao với ta sao? Hahaha..."

"Ta khác ngươi." Bỗng chốc, giọng của tên kia trở nên nghiêm túc hơn:"Cấp 2 sao, cao hơn nhưng cũng đồng nghĩa là nhiều việc hơn. Chúng mạnh đấy, có lẽ là hơn ta và ngươi, nhưng ngược lại sức ảnh hưởng chẳng hơn là bao. Lũ một sao mơi thực sự là khác biệt, quyền lực của chúng mới thật to lớn làm sao! Nhưng ta khuyên ngươi một điều. Đừng bao giờ mơ tới vị trí đó. Bọn chúng rặt một lũ quái vật. Ta nghe đồn rằng, bản thân mỗi tên trong số bọn chúng, mạnh tương đương anh hùng huyền thoại, anh hùng mạnh nhất được ghi chép lại."

"Thật... thật sao?" Tên kia dường như bị ảnh hưởng bởi sự nghiêm túc của đồng bọn.

"Phải, dù gì cũng chỉ là tin đồn. Nhưng thực tế, sức mạnh của chúng là không thể phủ nhận. Có vẻ như Chúa tể tìm ra cách thức nâng cao sức mạnh và level nhanh chóng. Haizz... ta thật chẳng thể tưởng tượng nổi ngài định làm gì với đội quân khủng bố như vậy? Lật đổ năm nữ thần hay nghiền nát thế giới này? Ta thật chẳng biết, nhưng cũng đáng để chờ đợi đấy chứ."

Như thế, cả hai kẻ chìm vào im lặng mà không nói với nhau thêm một câu nào nữa. Vài phút sau, cả hai hiện diện biến mất khỏi nóc tòa tháp, chẳng dấu vết nào còn lưu lại, ngay cả vết chân trên tuyết cũng chẳng còn.