Chương 20: Tiến Thoái Lưỡng Nan

Miêu Nhã ngồi trong văn phòng ngẩn ngơ hồi lâu. Văn kiện bày trước mắt chất cao thành núi nhưng nàng lại không có tâm tình phê duyệt hoặc xem.

Tinh cảnh làm nàng tiến thoái lưỡng nan.

Nàng không nên đối La Quân động đậy chút tâm ý. Giữa các nàng là thân mẫu tử, chuyện này ngay từ khi bắt đầu đã là một sai lầm. Miêu Nhã thở dài, phải làm thế nào để chặt đứt đây...

Miêu Nhã tự thôi miên bản thân, nghìn vạn lần đừng lưu luyến ý niệm đồϊ ҍạϊ . Nàng quả là tồi tệ, khi có thể đem lòng gửi gắm La Quân, con gái nàng.

Con gái.

Miêu Nhã hoảng loạn uống một viên thuốc an thần.

Mệt mỏi quá, một đêm qua nàng đã không tài nào chợp mắt.

Thời điểm nàng miên man suy tư thì cửa phòng mở ra. La Quân tươi cười bước vào, trên tay là hộp đồ ăn còn lưu nhiệt khí mờ mịt, nóng hổi.

"Không đi học tới đây làm gì?" Miêu Nhã lấy lại nguyên bản lạnh nhạt xa cách vẻ mặt nói.

"Con nghe vυ" Trương nói người lúc sáng vội vàng, chưa kịp ăn sáng đã tới công ty. Con về nhà mang đồ ăn cho người." La Quân trải một miếng lót xuống bàn, bày biện đồ ăn.

Miêu Nhã lấy bút bắt đầu phê duyệt văn kiện, một ánh mắt cũng chưa từng cấp cô. "La Quân! Mang về đi, lát nữa ta có hẹn đi ăn với đối tác."

La Quân nhíu mày: "Mẹ! Ăn một ít a, người bỏ bữa sáng đối sức khoẻ rất không có lợi."

"Ta không đói, văn kiện còn nhiều, trở về học viện hảo hảo học tập đi!" Miêu Nhã đề cao thanh âm.

La Quân híp mắt: "Người không nghe con nói? Bữa sáng cực kỳ quan trọng, người nghe rõ không?"

"Ta! Không! Đói!" Hai người rơi vào trạng thái giằng co. La Quân cười lạnh: "Chẳng lẽ đối tác trọng yếu hơn phần cơm con mang tới?"

"La Quân! Đừng nhiều lời, việc của con hiện tại là học và học! Những thứ khác đừng xen vào!" Miêu Nhã không chịu yếu thế cùng con gái đấu khẩu.

"Đối tác của người là nam nhân hay nữ nhân?"

"La Quân, con quản nhiều lắm!"

Cô thật sâu nhìn nàng, đột nhiên bật cười chỉnh sửa áo khoác da lộn xộn: "Phần cơm kia người không ăn thì tuỳ tiện vứt sọt rác." Thả hai tay trong túi quần, thản nhiên rời khỏi.

Miêu Nhã cắn môi. Vì cái gì trái tim nàng lại đau nhức liên hồi đây...

------------------------------------------

Trở về học viện đã là giờ giải lao. La Quân buồn bực quăng mạnh ba lô vào hộc tủ riêng. Một đám nam sinh lục tục kéo đến, La Quân nhếch môi, ung dung ngâm nga câu hát.

"Kế học trưởng, lại tìm bạn gái đấy à?"

Kế Nam nghiến răng nghiến lợi: "La Quân! Hôm qua tao vẫn chưa tính sổ với mày đâu! Dám làm cho bàn tay tao bị thương!"

"Ồ! Hôm qua tôi chỉ nắm nhẹ mà thôi, không ngờ Kế học trưởng yếu ớt dễ ngã như vậy, làm sao bảo vệ bạn gái sau này?" La Quân cột dây giày xong, ngẩng cao đầu, từ trên nhìn xuống Kế Nam.

Hắn bị cô làm cho bẽ mặt: "M-Mày nói cái gì, cái đó cũng không liên quan đến mày. Ha! Mày không phải yêu mến bạn gái tao đó chứ?"

La Quân nhãn thần đột nhiên trở nên sắc lạnh, cực quang hắc ám mơ hồ chuyển động trong con ngươi. Kế Nam chưa kịp định hình vấn đề, giây tiếp theo, một cỗ kình lực kinh người đấm thẳng bụng hắn. Dường như tất cả sức mạnh đều dồn vào nấm đấm kia.

Thân thể hắn văng ra xa, hộc tủ bị kình lực làm cho móp méo, dĩ nhiên Kế Nam đã nằm bẹp dí dính trên tường, đất đá xung quanh nát vụn, hình thành vệt hõm lớn. La Quân bẻ khớp tay răng rắc, cuồng nộ cười, ấn đầu mấy tên nam sinh đập lên hộc tủ sắt.

Tiếng động ầm ĩ dẫn đến nhiều học sinh khác vây quanh, ồ ạt xem trò vui. Ngô Y Văn luồn lách qua đám đông chật chội, một màn diễn ra trước mắt khiến nàng cả kinh. La Quân xách cổ áo Kế Nam cảnh cáo, vẻ mặt tràn ngập sát ý.

La Quân như vậy, nàng chưa gặp bao giờ...

Ngô Y Văn chạy tới, chụp cánh tay La Quân, thanh âm cầu khẩn: "A Quân, làm ơn, buông hắn đi, hắn đã đắc tội với cậu sao?"

La Quân lạnh lùng nhìn nàng, thả Kế Nam ngã lăn xuống đất: "Hắn gây sự trước, tôi tại sao không được động thủ?"

"A Quân, mình chỉ là...." Lời muốn nói lại nghẹn một bụng.

"Quản giáo hảo bạn trai của cậu." La Quân lúc rời khỏi, dùng lực ném cây bút chứa đựng tia năng lượng về tên đàn em rục rịch, khiến hắn bất tỉnh nhân sự. "Chúc hai người luôn vui và hạnh phúc."

------------------------------------------

Trước đây, đã từng có người an ủi cô, bảo hộ cô mỗi khi cô bị người xấu bắt nạt. Nhưng mà giờ đây, thực tại tàn khốc, cô cũng chỉ biết tự mình âm thầm liếʍ láp vết thương rỉ máu. Người kia, sẽ ở cạnh bên, an ủi nam nhân khác, dành tình yêu cho nam nhân khác, sẽ hướng cô chống đối.

Khoé mắt hơi cay, La Quân ngẩng cao đầu, thở dài một hơi. Giữa thế gian đầy rẫy đau khổ ly hợp này, cô phải kiên cường đứng lên thôi.

"Em dạo gần đây rất thích sử dụng bạo lực?"

"Có kẻ ép tôi sử dụng, biết làm sao được, muốn an ổn sống cũng khó." Trên môi La Quân là nụ cười thản nhiên. Triệu Lãng Thanh cảm thấy, nụ cười kia có bao nhiêu miễn cưỡng.

"Em thích Ngô Y Văn?" Nghe câu hỏi của Triệu Lãng Thanh, La Quân lặng im không trả lời.

"La Quân, tuy chúng ta chỉ mới gặp nhau trong thời gian ngắn ngủi. Nhưng tôi tin tưởng em, không phải hạng người hội bại, thích động thủ động cước!" Nhãn thần La Quân phút chốc ẩn hiện tia sáng mong manh, rất nhanh vụt tắt: "Đừng nên nói tin tưởng tôi..."

"La Quân! Nàng không phải duy nhất, đường đời em còn dài, có rất nhiều người chờ đợi em phía sau." Triệu Lãng Thanh giẫm giày cao gót bước tới, nâng mặt cô, ôn nhu nói.

"Nàng không là duy nhất, nhưng là duy nhất Ngô Y Văn." Ánh mắt lơ đãng trôi về phương xa. La Quân nhỏ giọng lẩm bẩm.

"La Quân, tiểu cứng đầu..." Triệu Lãng Thanh ôm eo cô, bật cười khanh khách: "Quên nàng đi, tôi sẽ giúp em trở nên cường đại."

"Cường đại? Ý cô là gì?" Mờ mịt hỏi.

"Sau khi tan học, theo tôi đến nơi hôm qua tôi nói với em." Triệu Lãng Thanh nhón chân, nhất thời, gò má La Quân liền in dấu hôn đỏ rực. "Ngô Y Văn là duy nhất Ngô Y Văn. Triệu Lãng Thanh là duy nhất Triệu Lãng Thanh~"

"Nữ nhân kỳ quặc!"

"A Quân, cậu giận mình sao?" Ngô Y Văn thấy La Quân sải bước trên khuôn viên trường, nhanh chân chạy đến níu vạt áo cô.

Cô nhún vai: "Giận? Cậu có làm gì để mình giận hả?"

"M-Mình cùng Kế Nam kết giao, hắn, hắn từng là người khi dễ cậu..."

"Nguyên lai cậu đến gặp mình chỉ muốn nói với mình phương diện đó thôi?" La Quân khoé môi khẽ nhếch, tạo thành độ cung thâm trầm: "Cậu yêu ai, thích ai, là do chính bản thân cậu chọn. Một người như mình, làm sao ngăn cản quyết định của cậu được. Y Văn, trở lại với bạn trai cậu đi, chuyển lời hộ mình, chuyện lúc sáng là mình có lỗi."

"A Quân! A Quân!" Ngô Y Văn không ngừng kêu tên cô, nhưng người kia quay lưng đi chưa một lần quay đầu...

------------------------------------------

Trung Tâm Nghiên Cứu Sinh Vật Học toạ lạc tại một khu độc lập, ẩn sâu bên dưới l*иg đất là một cơ sở đồ sộ tráng lệ. La Quân trợn tròn mắt nhìn đông ngó tay, áp mặt sát cửa kính để quan sát những khoa học gia chế tạo mẫu thử. Này cũng quá giống các cảnh trong bộ phim siêu anh hùng a!!!

Cô theo Triệu Lãng Thanh vào thanh máy di chuyển xuống phần sâu hơn. La Quân phát hiện, tựa hồ Triệu Lãng Thanh ở nơi này rất tiếng tăm, mỗi người đi qua đều dừng lại cùng nàng chào hỏi.

"Triệu lão sư, trung tâm thật đẹp." Tán thưởng.

"Mất nhiều năm ròng rã mới đưa được nó ẩn sâu bên dưới lớp đất dày, tách biệt thế giới. Những nhà khoa học ưu tú bậc nhất dù năng lực to lớn tới đâu cũng khó bề làm việc tại nơi này."

"Hả? Tại sao?"

"Bởi vì muốn đạt chuẩn không chỉ cần tài giỏi thôi đâu!"

"Mà cần thứ gì?" La Quân đại não một lần nữa hoàn toàn mờ mịt.

"Về sau tôi sẽ tiết lộ!" Nàng nheo mắt cười.

"T-Triệu lão sư! Chờ đã! Người không bằng cấp, không kinh nghiệm như tôi tồn tại ở một nơi thế này, được sao?"

"Ha ha, ai cho em làm các công việc của nhà khoa học?" Triệu Lãng Thanh điểm điểm trán cô.

"Vậy công việc của tôi là gì?"

"Lao công."

"Nà ní!!!"

"Ân, quét dọn tổng cộng hai mươi phân khu và hai mươi tầng trung tâm."

"H-Hai mươi phân khu, hai mươi tầng trung tâm...." Đầu óc cô bắt đầu choáng váng khi đong đếm số lượng những nhà vệ sinh, bậc thang...

Nàng khoanh tay, ý vị thâm trường cười: "Đúng vậy! Việc dễ nhưng khó, khó nhưng dễ. Sẽ nhận mức lương xứng đáng mỗi tháng. Bất quá, rất nhiều người mới làm một ngày đã từ bỏ rồi. Tôi chỉ hỏi em một câu thôi, em có bằng lòng làm công việc này?"

Hồi lâu sau. La Quân đôi con ngươi trong suốt ẩn hiện cực quang sáng chói, như đinh đóng cột trả lời:

"Bằng lòng!" Để kiếm tiền trả cho bộ trang phục thì cô không ngại lăn xả thân mình. Bộ trang phục đó cô phi thường yêu thích, không có tiền trả thì Chung Xảo Duyên buộc đòi lại, đem bán đấu giá!!!

"Tốt lắm! Tốt lắm!" Triệu Lãng Thanh nội tâm tràn ngập hy vọng, nàng đã thành công đem La Quân bước vào tổ chức...

Nàng sẽ tự tay mài giũa một viên ngọc thô trở thành một viên ngọc quý đáng tự hào nhất thế gian.

"Lúc nào tôi có thể bắt đầu công việc?"

"Ngày mai, hôm nay tôi chỉ dẫn em tham quan một vòng rồi khảo sát ý kiến của em thôi."

"Thực sự tôi nóng lòng làm việc đấy, Triệu lão sư!" Kiếm tiền, phải kiếm thật nhiều tiền xoá sổ món nợ khủng khϊếp!!!

Triệu Lãng Thanh thấy La Quân săm soi tứ phía liền cảm thấy buồn cười. Ít ra đứa nhỏ này tâm tính ngây ngô không hoàn toàn bị thao túng.

Cùng nàng sải bước trên dãy hành lang dài rộng, nữ nhân vận trang phục ninjia lướt qua cô. Đôi mắt xếch của nữ nhân hơi cong lên, rất nhanh dời đi tầm nhìn.

"Uy...." La Quân vội vàng quay đầu tìm kiếm, nhưng dãy hành lang vắng vẻ chưa từng xuất hiện bóng dáng kẻ nào.

Cô bị hoa mắt rồi?

"Triệu lão sư, cô có thấy nữ nhân vừa ngang qua chúng ta không?"

"Bạn học La! Một khi làm việc tại nơi này, em hãy ghi nhớ một điều, tầng sâu nhất là tầng em không được phép vào. Danh tính nữ nhân kia em không cần bận tâm, nàng đến và đi tựa gió trời...." Thanh âm Triệu Lãng Thanh đột nhiên ngưng trọng khiến La Quân căng thẳng. Một giây sau nàng mới cười giải thích: "Tôi không thể tiết lộ thông tin về nàng cho em được, đây là trung tâm quy định."

La Quân hiểu ý gật đầu, trong mắt tia tiếc nuối thoáng hiện rồi vụt tắt. Ở khoảng cách gần như vậy, cô cảm thấy nữ nhân kia vô cùng giống một người...

------------------------------------------

Đường Thi Cẩn gửi tin nhắn, đại loại hỏi han vấn đề giữa cô và Miêu Nhã.

"Tiểu Quân, lại cùng mẹ con cãi nhau à?"

"Không có Cẩn di, mọi chuyện ổn rồi."

"Ân, đêm nay sang nhà ta dùng bữa được không? Ta nhớ Tiểu Quân nhiều lắm."

"Con cũng nhớ người, Cẩn di."

"Ta nghe Miêu Nhã nói về màu tóc con...."

"Đêm nay con kể mọi chuyện cho người biết sau vậy. Là, Cẩn di, gặp người đêm nay."

Đường Thi Cẩn thở dài buông văn kiện xuống bàn, tháo mắt kính, ngã người dựa ghế. Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, Miêu Nhã mới tìm nàng nói chuyện phím lâu như vậy. Mà đối tượng được nhắc tới, lại là La Quân. Đường Thi Cẩn có điểm hoảng hốt khi Miêu Nhã tâm sự với nàng một câu kia:

"Mình sợ mình cầm lòng không đậu, đem phân cảm tình thế nhân phỉ nhổ nuôi dưỡng càng thêm lớn mạnh. Mình không muốn kinh động La Quân, dù sao chuyện đáng kinh tởm như vậy, nàng làm sao tiếp thu được, nàng sẽ đẩy mình ra xa mất. Thi Cẩn, cậu là bạn tốt của mình, cậu nói với mình, phải làm cách nào mới quên được đây."

Đường Thi Cẩn ngẩn ngơ.

Làm cách nào đây? Nàng cũng không biết nữa...

Khuyên nhủ Miêu Nhã từ bỏ? Hay khuyên Miêu Nhã đối diện thực tại?

Làm cách nào? Khi cái người mà bạn tốt kể lể với nàng lại cùng nàng làʍ t̠ìиɦ rất nhiều lần.

Cái người kia gọi nàng một tiếng Cẩn di....

Nàng là người kia thân thiết a di cũng là người yêu của người kia...

Phải khó khăn lắm Miêu Nhã mới quyết định gặp nàng.

Phải khó khăn lắm Miêu Nhã mới bật thốt nỗi lòng với nàng.

Vậy mà nàng lại ích kỷ chỉ muốn giữ La Quân cho riêng mình.

Độc chiếm.

Độc chiếm.

Chiếm hữu La Quân!

La Quân là của nàng!

------------------------------------------

Tiểu Bạch: Lại là tình chị duyên em khác =)))) Má, mỗ cũng ước ao được như Tiểu Quân á =))))